Triệu Kha cười gật đầu: “Đây là việc hệ trọng cả đời của chị con, cha con còn cố ý chạy đến công xã nói với con một tiếng, đúng lúc con đang được nghỉ phép, nên lập tức quay về nhìn chút.”
“Thôi dù gì cũng là chuyện của người trong nhà.” Bà năm Triệu xua xua tay, “Nhà con bây giờ chắc đang bận bịu lắm đấy, nhanh về nhà đi.”
“Vâng ạ.”
Triệu Kha vội vàng ngồi lên yên xe đạp, vẫy vẫy tay, đạp xe đi nhanh như gió.
Ở đằng sau, mọi người thấy bóng lưng của cô thì chậc chậc, ghen tị ao ước: “Đúng là phúc khí* của Triệu gia”, tiếp đó lại nháo nhào lên vây quanh bà năm Triệu ráo riết hỏi xem cậu đối tượng kia là người như thế nào.
*Phúc khí: may mắn
Bà năm Triệu hé miệng cười, giả bộ im lặng như yêu cầu đưa ra phí mở miệng, một lúc sau mới lên tiếng: “Nghe đâu gia thế có cha là Lý Hội Kế thuộc đội sản xuất* bên thôn Lý, nhà họ vì muốn cưới vợ cho con trai, năm ngoái mới xây một căn nhà ngói gạch đỏ làm sính lễ, đồ hỏi cưới đều đã chuẩn bị đầy đủ, còn dõng dạc tuyên bố rằng, sẽ cho con dâu nhiêu đây tiền.”
*Không biết nữa, có thể là người lao động.
Bà ấy giơ một ngón tay lên, khuôn mặt đầy sự đắc ý.
Đám người ngạc nhiên, ước ao nói “Một trăm đồng lận ư!”
Bà năm Triệu cười đến híp cả mắt, gật đầu.
Sính lễ lớn đến mức này, mười dặm tám thôn rất ít thấy qua, nếu như hôn sự thành công mỹ mãn, chắc chắn tương lai sẽ có không ít người đến tìm bà ấy làm mai.
“Hơn nữa, còn có ba đứa con gái của nhà đó, ai cũng được gả cho nhà tốt, còn gần với tiện đường quay về nhà mẹ đẻ, cuộc sống xác định là không kém nổi.”
Đám người cảm thán: “Vậy cũng thật sự quá tốt rồi.”
“Con gái cả nhà chủ nhiệm Dư đúng là có phúc mà.”
“Này phải nói là phước đức ba đời luôn đó.”
“Này bà năm, sau này bà cũng phải giới thiệu cho con gái nhà tôi đối tượng tốt tốt chút nha, hứa là giữ lại cho bà một ít trứng gà làm quà...”
“Được được được, đều giao hết cho tôi đi.”
Một bên khác, Triệu Kha đạp xe dừng trước cửa nhà, nhưng lại lỡ phanh hơi gấp, kéo theo săm lốp trượt một đường dài lên trước.
Dư Tú Lan đang đứng ở trong sân, tự nhiên nghe được tiếng ma sát cực kỳ chói tai, bà chống nạnh, la ầm lên: “Triệu Kha! Con lại phá hoại gì nữa đấy! Bánh xe cũng bị con chạy ẩu mà mòn luôn rồi! Có phải là thấy nhà dư tiền quá rồi phải không!”
Triệu Kha áy náy sờ mũi một cái, khéo léo đẩy xe đạp vào nhà, sợ sệt giải thích với bà: “Con đạp xe có hơi nhanh.”
Chương 6: Gốc Hoè 3
“Dưới yên xe là lửa hay gì mà con sợ.” Dư Tú Lan liếc Triệu Kha một cái, nhét cây chổi trong tay vào lồng ngực cô, xoay người lại nhìn nhìn bánh xe đạp.
Triệu Kha ôm chổi, trong lòng thầm nghĩ: Sức mạnh buôn dưa của ba cô, sáu bà, có khi còn ghê hơn là lửa dưới yên xe.
Dư Tú Lan cũng không chê bẩn, trực tiếp vươn tay lau bánh xe, ánh mắt đau lòng nhìn những vết xước trên đó.
Triệu Kha lập tức giải thích: “Cái này không phải do con nha, chỉ tại đường đi trong thôn gập ghềnh quá chứ bộ, chẳng lẽ không thể sửa cho nó bằng phẳng chút sao?”
“Con nói muốn sửa đường là lập tức sửa được sao?”- Dư Tú Lan càng xem càng đau lòng, nói: “Đường gập ghềnh con còn không biết leo xuống đẩy bộ sao, ở đó mà biện hộ.”
“…”
Triệu Kha nghiêm túc đặt câu hỏi: “Thưa đồng chí Dư Tú Lan, cho con hỏi thật, con là con ruột, hay xe đạp mới là con ruột của mẹ?”
“Cái xe này hơn một trăm mười đồng lận đó con! Nó còn đắt hơn mấy tờ chứng từ công nghiệp* nữa, nhà ta tiết kiệm bao nhiêu thì bị con phá hết rồi.”
*Chứng từ công nghiệp chắc là giấy tờ kinh doanh…
Rồi, Triệu Kha đã hiểu, xe đạp còn quý giá hơn cô.
Dư Tú Lan đi vào nhà, Triệu Kha chạy theo sau mẹ ruột, hỏi: “Cha đâu mẹ? Chị cũng không có ở nhà ạ?”
“Sống là không thể chậm trễ, mẹ bảo ba người bọn họ ra sau vườn rồi, cha với em trai con có nhiệm vụ xới đất, còn chị con thì đi hái chút đồ ăn vào nấu.”
Dư Tú Lan cầm khăn lau, vừa quay người, thiếu chút nữa là đụng phải cô đằng sau lưng: “Con là cái đuôi hả, cứ dán sát người mẹ mà đi làm gì!”
Giọng nói gay gắt quen thuộc này, Triệu Kha sớm đã không lấy làm lạ, không hề hấn gì mà lùi ra sau nửa bước, thăm dò hỏi: “Mẹ, cha có nói chuyện đó cho mẹ chưa?”
“Chưa!”
“Mẹ còn chưa biết chuyện đó là chuyện gì mà.” Triệu Kha bĩu môi, lầm bà lầm bầm phía sau bà, “Cũng không thể tìm một người tính tình không tốt cho chị hai, lỡ như tương lai ở nhà chồng chị bị bắt nạt thì phải làm sao?”
“Đàn ông tính tình không tốt là chuyện hết sức bình thường, bà cụ non như con thì sao mà hiểu được.”
Dư Tú Lan ngồi xổm trước xe đạp dùng khăn tỉ mỉ lau, không chừa một chỗ trống nào.
Triệu Kha mắt thấy xe đạp vừa vào tay của bà chút thôi đã bóng loáng, trắng sáng lại như mới, miệng còn đang nói không ngừng nghỉ: “Con có bạn học thuộc đội sản xuất bên thôn Lý, con nghe cậu ấy nói là...”
Dư Tú Lan mất hết kiên nhẫn, cắt ngang lời cô, nói: “Sao con cứ lải nhải lải nhải hoài vậy, con hay mẹ mới là mẹ của chị con? Không lẽ mẹ còn hại chị ấy được sao?”