Nữ Chủ Nhiệm Thập Niên 70

Chương 77: Tuyển Cử 3


2 tuần

trướctiếp

 

Triệu Vân Vân dùng bả vai đẩy đẩy Triệu Kha, hỏi: “Em có cảm thấy xấu hổ hay không?”

Triệu Kha hỏi lại: “Lúc chị ở nhà, xấu hổ sao?”

Triệu Vân Vân một chút không ngừng trả lời: “Không có.”

“Em còng mạnh hơn chị hai phần, em càng không đạo lý xấu hổ.”

“Hai phần nào?”

“Một phần tri kỷ, một phần đầu đầy linh quang.”

Trong ánh mắt Triệu Vân Vân bắn ra ghét bỏ không che giấu.

Triệu Kha lập tức bày ra cho cô ấy xem, ngọt ngào gọi: “Chị, em nhóm lửa cho chị.”

Triệu Vân Vân cạn lời, run rẩy nổi da gà, rút lui khỏi nhà Triệu Kha.

Ngày nghỉ thứ nhất sau khi Triệu Miên rời nhà một tuần, bởi vì có Triệu Kha nói lời chọc cười, rất nhanh cả nhà thoát khỏi hỏi han ân cần vô cùng nhiệt tình, khôi phục thái độ bình thường.

Buổi tối, hai chị em dựa vào nhau.

Triệu Miên nhẹ giọng nói: “Em lại có thể cứu chị, hiện tại mỗi một ngày chị thật sự đều rất vui vẻ.”

“Sao lại nói cứu?” Triệu Kha nhẹ nhàng vuốt ve tay cô ấy, mới một tuần có vết chai mỏng, đặc có giang hồ nghĩa khí nói: “Chúng ta đã là chị em ruột, lại là chiến hữu nâng đỡ lẫn nhau ở dưới nghiêm khắc thúc giục của đồng chí Dư Tú Lan.”

Triệu Miên bị lời cô nói chọc cho cười: “Đúng, chiến hữu.”

“Gì? Triệu Miên kia thành công nhân?”

Mẹ Lý Đại Thắng nghe được lời mẹ Lý Bảo Cường cùng thôn nói, không dám tin tưởng thét chói tai.

Mẹ Lý Bảo Cường khẳng định nói: “Không phải con dâu của tôi là đội sản xuất thôn Triệu sao, hôm qua mẹ con bé đến thăm con bé, chính miệng nói, là thật.”

Mẹ Lý Đại Thắng vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao cô ta lên làm công nhân?”

“Nói là em gái kia của cô ta nhường công việc cho cô ta.”

Ánh mắt mẹ Lý Đại thắng chấn động, đi qua đi lại hai bước.

Mẹ Lý Bảo Cường rất giỏi đẩy thị phi, suy đoán: “Đoán chừng là nhà bọn họ muốn trèo cành cáo, gả vào trong thành phố đi, không nhìn Đại Thắng nhà bà đâu.”

Mẹ Lý Đại Thắng xụ mặt xuống: “Đại Thắng nhà tôi có tiền đồ, Triệu gia bọn họ mới kiến thức hạn hẹp, công việc tốt không cho con trai, thiên vị con gái.”

Đôi mắt mẹ Lý Bảo Cường xoay tròn, ra chủ ý: “Cho con gái không phải vừa lúc sao? Đại Thắng nhà bà từng là đối tượng cả cô gái đó, nghĩ biện pháp thành công, về sau công việc không phải của họ Lý?”

Ánh mắt mẹ Lý Đại Thắng sáng lên, vui mừng ra mặt.

Mẹ Lý Bảo Cường ghen tỵ nói: “Nhà ta đã cưới con dâu vô dụng kia, bằng không, con trai của tôi không chừng cũng có thể có con dâu làm công nhân, haiz, đời này cũng thật có phúc.”

Mẹ Lý Đại Thắng đắc ý như là có phúc dễ như trở bàn tay: “Lúc trước ở nhà mẹ đẻ tôi nghe nói có phương thuốc dân gian, uống vào đều sinh con trai, lúc nào tôi trở về giúp bà hỏi một chút, bà cho con dâu bà uống.”

Mẹ Lý Bảo Cường mừng liên tục thúc giục: “Vậy bà nhanh lên, đỡ phải đứa kia nhà tôi vẫn luôn không đẻ trứng.”

Mẹ Lý Đại Thắng đồng ý, thật sự không đợi được, khi rời đi thì vội vàng đi về nhà.

Sắc mặt Lý Đại Thắng không tốt, vừa thấy bà ta trở về đã oán trách: “Mẹ, mẹ lại đi theo ai khua môi múa mép, con đói bụng rồi.”

“Mẹ lập tức làm đây.” Mẹ Lý Đại Thắng nói “Lập tức”, lại không dịch chân, kéo con trai đến trước mặt chồng: “Nếu không phải mẹ và mẹ Bảo Cường nói chuyện, cũng không biết tin tức kia.”

Lý Đại Thắng không để bụng nói: “Có thể có tin tức gì?”

Mẹ Lý Đại Thắng nói: “Tin tức lớn! Triệu Miên kia lên làm công nhân!”

“Gì?”

Mặt Lý Đại Thắng đầy khiếp sợ.

Dưới mái hiên, Lý Hội Kế cầm điếu thuốc hút nghe vậy cũng ngẩng đầu lên.

“Là em gái chuyển cho cô ta.” Mẹ Lý Đại Thắng nói nhanh như súng máy: “Nó và con là đối tượng, phải là người nhà của ta, còn dám chê nghèo yêu giàu? Qua hai ngày nữa con đi đến công xã tìm nó, nếu nó không nghe lời, chúng ta sẽ tìm lãnh đạo của nó, nháo đến nó mất công việc, xem nó có sợ không.”

Chương 78: Tuyển Cử 4

Trong mắt Lý Đại Thắng chứa ác ý, rất động lòng.

Lý Hội Kế vẫn trung thực hút thuốc, gì cũng không nói.

Cùng lúc đó, đội sản xuất thôn Triệu, Triệu Kha lại đưa chị cô và phân đội nhỏ của cô ở trong núi đào rau dại hái nấm.

Gần chỗ cũng để người hái sạch sẽ, lần này bọn họ đi được xa, hừng đông đi ra ngoài, giữa trưa mới trở về.

Triệu Kha và Triệu Miên ăn xong cơm trưa phải đi đến công xã.

Ngày mai chính là ngày họp đại hội ho đội sản xuất, Triệu Kha phải ở nhà, cần phải trở về sớm không thể trì hoãn, cho nên có việc đều đến chiều nay mới bận việc xong.

Ngày hôm qua Triệu Kha cũng đã đi mấy nhà nói qua muốn trứng gà, buổi sáng đưa tới mười mấy quả, còn có đồ vật để cô mang về, cũng đều ghi ở trên giấy.

Lần này các cô trừ trứng gà và trứng gà gạo trong sọt ra, cái gì cũng không lấy.

Sau khi đến công xã, Triệu Kha chở chị cả đi đến nhà người phát thư trước.

Vợ người phát thư ở nhà, cô ấy được chồng phân phó, lấy ra hơn phân nửa sọt trứng gà cho Triệu Kha, và tính tiền với Triệu Kha.

Dựa và tính, năm quả trứng gà có thể so với ba phần tiền hời của công xã, Triệu Kha đưa tiền rất sảng khoái, còn thuận tay đổ gạo kê trong sọt của cô ra: “Phiền chị và anh rể, không nhiều lắm, chỉ nấu được cháo hai lần, ngàn vạn đừng khách khí với em.”

Vốn dĩ thái độ của vợ người phát thư không tồi với hai các cô, lúc này đồ không mất phí, tươi cười đều lớn hơn vài phần: “Chị biết em còn phải bận việc, hôm nay không giữ hai người, lần tới nhất định tới nhà làm khách.”

Triệu Kha đáp ứng, lại khách sáo vài câu, dẫn chị rời khỏi nhà người phát thư, đi đến nhà chị cả Thôi đưa trứng gà.

Chị cả Thôi cũng sảng khoái, Triệu Kha mang trứng gà qua để lại hết.

Hai chị em từ nhà chị cả Thôi ra, tính toán, Triệu Kha phí chút mồm mép, đưa vào nhà họ Liễu một bao gạo kê, kiếm một đồng tám.

Triệu Miên theo toàn bộ hành trình, ở bên tai em gái nhỏ giọng nói: “Trách không được những người này bí quá hoá liều, nếu là phí tổn nhỏ chút, thật sự kiếm được.”

Cũng hoặc là đồ vật nhà mình, gần như không mất phí, đều là lợi nhuận sạch.

Triệu Kha rất thanh tỉnh: “Quan trọng là người mua sẽ không xảy ra sự cố, nếu là đi chợ đen, lo lắng đề phòng không đáng giá, em ở trong xưởng này chính là người quen, có yêu cầu chính là giúp đổi một chút, không phải làm buôn bán.”

Cô không lòng tham, cũng không thích đi mạo hiểm như vậy, trước mắt vừa lúc như vậy, có thể kiếm chút tiền nhỏ cũng không thấy được.

Đương nhiên Triệu Miên cũng không hy vọng cô mạo hiểm: “Về sau chị sẽ để giành chút tiền lương, nhà ta sẽ càng ngày càng tốt.”

Hai người đẩy xe đạp đi về phía Cung Tiêu Xã, có thanh niên mặc quân trang màu xanh lục đi qua, Triệu Kha quay đầu lại nhìn một cái, như suy nghĩ gì đó: “Chị, chị nói em nghĩ cách đưa Triệu Phong đi tham gia quân ngũ, thế nào?”

Triệu Phong không thích đi học, miễn cưỡng học xong sơ trung, nhưng thể trạng của cậu to cao như trâu, lúc này đi tham gia quân ngũ chính là thích hợp, về sau không biết có thể thi trường quân đội hoặc là phân phối công tác.

Quan trọng nhất chính là, tự nhiên mà ngăn cách với nữ chủ Trang Lan, cậu nào còn có cơ hội đi làm nam phụ?

Triệu Miên nghiêm túc tự hỏi lời cô nói: “Không nghe nói có chiêu binh, bằng không viết thư hỏi cậu một chút?”

Rất nhiều lúc bỏ lỡ cơ hội, là bởi vì tin tức không đối xứng, Triệu Kha dừng xe đạp lại: “Tin tức người phát thư linh thông, chờ khi nào em lại gặp được anh ấy, nói với anh ấy một tiếng, đến lúc đó nếu có tin tức sẽ nói cho chúng ta.”

Triệu Kha chưa thấy qua cậu mấy lần, mợ là người thành phố, mười năm sau khi kết hôn, chưa từng đến công xã song sơn một lần.

Loại tình huống này, các cô cố gắng không đi làm phiền cậu, bà ngoại ở đầu kia mới không vì vậy mà khó xử.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp