“Đồng… chí Triệu.” Phó Hàng chọn một xưng hô lễ phép, duỗi tay nhận: “Nặng thật, cho tôi sao?”
“Gọi tôi là Triệu Kha là được.” Triệu Kha đưa bọc đồ lên trên tay trái của anh ấy.
Bọc đồ không phải kiểu ngay ngắn, trong nháy mắt Triệu Kha buông tay, nặng nề nghiêng sang một bên.
Mắt thấy sẽ phải rơi xuống.
Bên trong không thể nói có thứ gì, vạn nhất có đồ dễ vỡ…
Hai tay Triệu Kha vội vàng ôm lại hai bên cạnh, nâng lên.
Cùng lúc đó, tay phải Phó Hàng cũng là động tác tương đồng.
Anh chậm một nhịp, bàn tay to thon dài trực tiếp phủ ở trên tay Triệu Kha.
Một giây.
Hai giây……
Phó Hàng như bị điện giật hau, nhanh chóng lấy tay ra.
Triệu Kha không cảm giác gì, đôi tay vẫn vững vàng ôm ở trên bọc đồ, ngón tay cũng không động một chút, vẻ mặt cũng không có biến hóa gì.
Còn không phải là chạm vào tay một chút sao?
Triệu Kha rất khéo hiểu lòng người mà giải vây: “Cánh tay của thanh niên trí thức Phó còn đau không?”
Dưới đối lập, hành động vừa rồi của Phó Hàng vô cùng hiếm thấy.
Phó Hàng áp chế quái dị trong lòng, tay phải đè ở phía trên bọc đồ một lần nữa, vẻ mặt vô cùng trấn tĩnh nói: “Không đau.”
Triệu Kha buông ra tay: “Vậy tôi đi trước, nếu là dùng hết dầu hoa hồng, nhớ tìm tôi muốn.”
“Cảm ơn.” Phó Hàng vừa chỉ bọc đồ, lại chỉ dầu hoa hồng.
Triệu Kha gạt giá chân chống lên, chân dài sải bước lên xe đạp, tiêu sái vẫy tay: “Không cần khách khí.”
Phó Hàng nhìn theo cô đi xa, cúi đầu nhìn về phía tay phải, hơi xuất thần.
Một lát sau, tầm mắt Phó Hàng dịch lên địa chỉ trên bọc đồ, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.
Lưu Hưng Học thấy anh cầm bọc đồ to như vậy tiến vào, hâm mộ nói: “Phó Hàng, nhà cậu đối xử với cậu thật tốt.”
Cảm xúc của Phó Hàng không quá vui lên tiếng, ngồi vào cạnh bàn sách, chậm rãi mở bọc đồ ra.
Bên trong có một ít vật dụng hàng ngày, hai bộ quần áo mới, một khăn quàng cổ dệt tay, hai quyển notebook vật lý, với hai phong thư rất dày.
Mở phong thư ra, mỗi cái đều chứa đầy tiền giấy, một cái trong đó để thêm một lá thư.
Phó Hàng thu tiền giấy lại, trầm mặc hồi lâu mới mặt không biểu tình mở thư ra—
[Con trai Phó Hàng:
Mong con mạnh khỏe lúc đọc thư này.
Tháng trước ba mẹ mới đột nhiên nghe tin dữ, vô cùng đau buồn…]
Triệu Miên vào cửa nhà, đã được nhiệt liệt hoan nghênh.
Dư Tú Lan và Triệu Kiến Quốc vây quanh đánh giá cô ấy trên dưới: “Gầy rồi.”
Triệu Miên sờ mặt, “Mới một tuần, nào sẽ gầy nhanh như vậy?”
Triệu Phong không chen vào, rót cho cô ấy cốc nước, phụ họa ba mẹ: “Chị cả, chị thật sư gầy.”
“Con xem?” Dư Tú Lan kéo tay cô ấy đến bên cạnh bàn, ngồi xuống: “Đến sớm như vậy, các con còn chưa ăn cơm đi?”
Triệu Miên nhớ tới hộp cơm cô ấy mang về, muốn đứng dậy: “Còn chưa ạ, con đi phòng bếp hâm lại đồ ăn mua ở nhà ăn ngày hôm qua.”
“Con đừng làm, để em trai đi.” Dư Tú Lan cướp hộp cơm đi, đưa cho Triệu Phong.
Triệu Phong cầm hộp cơm, vừa trốn đi vừa nói: “Chị cả, chị uống nước, em đi hâm nóng cơm, chờ chị hai trở về, hai người là có thể ăn.”
Triệu Miên rất không thích ứng, còn nhớ lại.
Dư Tú Lan đè tay cô ấy lại: “Con ngồi nghỉ là được.”
Triệu Miên chỉ có thể ngồi, đồng thời trả lời các loại vấn đề của ba mẹ, đánh giá trong ngoài nhà chính.
Trong sân ngăn nắp sạch sẽ, trong phòng sáng sủa sạch sẽ, rực rỡ hẳn lên.
Cô ấy vốn cho rằng cô ấy không ở nhà, trong nhà có thể sẽ không quen, khắp rối loạn, không nghĩ tới hoàn toàn không có.
Thật giống như có cô ấy hay không, kỳ thật không có khác gì, trong nhà cũng không cần cô ấy như vậy …
Trong lòng Triệu Miên không khỏi mất mát.
Triệu Kha trở về, đồ ăn không sai biệt lắm đã nóng, Triệu Miên lại muốn đi lấy chén đũa, lại không thể động đậy được.
Triệu Phong bưng thức ăn lên bàn, canh cá, rau dại xào trứng, bánh rán…
Hơn nữa canh cá lại là trắng.
Chương 76: Tuyển Cử 2
Triệu Kha thấy, cố ý ghen mà nói: “Mẹ, mẹ cũng quá bất công, con trở về chính là một nồi nước, chị chính là canh đậm đặc.”
Tay Dư Tú Lan cầm hai đôi đũa, một đôi ôn nhu đưa cho con gái lớn, một đôi trực tiếp đưa cho con gái hai, ngoài miệng cũng không khách khí: “Ăn của con là được, nào nói nhiều như vậy.”
Triệu Kha quay đầu cáo trạng với chị gái: “Chị, chị xem mẹ ~”
Triệu Miên cúi đầu cười.
Triệu Phong lại bưng lên một hộp cơm thiết, vừa đi vừa không khống chế được mà nuốt nước miếng.
Mùi thịt bay ra khắp cả phòng.
“Thịt kho tàu nhà ăn?” Triệu Kha cao hứng dán vào Triệu Miên: “Vẫn là chị của em rất tốt với em.”
Dư Tú Lan chịu không nổi cô liên tiếp dán mông ngựa: “Con cũng thôi đi, không để yên đúng không?”
Triệu Kha khoe khoang nhướng mày với bà ấy, ở trước khi đồng chí Dư Tú Lan tức giận, kẹp một miếng thịt kho tàu lên, đưa đến bên môi bà ấy.
Dư Tú Lan ỡm ờ há mồm ăn, ăn xong còn cãi bướng nói: “A, các con ăn là được, mẹ không thích ăn những đồ dầu mỡ này.”
“Mẹ không thích ăn con thích ăn.” Triệu Phong không ghét bỏ chút nào nói: “Hai chị ăn thịt, nước canh để lại cho em, giữa trưa em chan canh.”
Dư Tú Lan trực tiếp cho cậu một đấm: “Mẹ không cho con ăn uống?”
Triệu Phong anh dũng như nông dân đấu địa chủ, nói thầm: “Dầu kia của mẹ, còn kém dùng chiếc đũa chấm một chút, nào có mùi vị?”
“Nếu không phải mẹ ăn mặc cần kiệm, ba các con có thể lớn như vậy?” Dư Tú Lan nắm lỗ tai Triệu Phong: “Cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt.”
Nháy mắt Triệu Phong nhào về phía trước: “Con cút con cút, mẹ buông tay.”
Người một nhà ồn ào nhốn nháo, thân mật khăng khít.
Triệu Miên lại cười nói: “Giữa trưa con nấu cơm đi, vừa lúc học một chút đồ ăn với chị gái nhà ăn, cả nhà đều nếm thử.”
Dư Tú Lan từ chối: “Không cần con, thật vất vả con mới trở về một chuyến, nghỉ ngơi đi.”
Triệu Miên mất mát rũ mắt, chiếc đũa cắm vào cơm trong chén.
Triệu Kha thoáng nhìn, mở miệng: “Mẹ, chị lại không phải một hai năm mới trở về, mẹ giống như chị của con đã gả ra ngoài vậy, nhà ta không phải nhà của chị sao.”
“Ai nói, các con chính là gả ra ngoài, nhà mẹ đẻ cũng vĩnh viễn đều là nhà của các con.” Triệu Phong lại gặp nạn, Dư Tú Lan chọc đầu của cậu: “Về sau nếu con dám nói hai chị gái của con là bát nước đã đổ đi, mẹ sẽ đá con đi bằng một chân.”
Triệu Phong rất oan uổng, có chuyện gì vậy? Rõ ràng cái gì cậu cũng chưa nói.
Mà Triệu Miên được một câu của mẹ ruột, lòng bỗng dưng rộng mở, ngẩng đầu nói: “Mẹ, nếu đã trở về nhà của mình, mẹ cũng đừng cái gì đều không cho con làm, nếu không lòng con khó chịu.”
Dư Tú Lan tâm không tinh tế nhìn cô ấy vài lần, rốt cuộc nhận thấy được sau khi con gái lớn về nhà cảm xúc thay đổi, hận sắt không thành thép mắng: “Sao con không học em gái con? Trời sinh mệnh gian khổ!”
Triệu Kha: “…”
Người đang ăn cơm, nồi từ trời giáng xuống.
Triệu Miên chỉ mím môi cười.
Thời gian sau, Dư Tú Lan và Triệu Kiến Quốc ngồi ở bên cạnh bàn hỏi đông hỏi tây với Triệu Miên.
Tính cách Triệu Miên khẳng định là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng có Triệu Kha, từ các phương diện bà đều biết được, một tuần chị cả ở nhà xưởng trôi qua cũng không tồi, cho nên hai vợ chồng nghe xong còn tính yên tâm.
Mà hai vợ chồng đều có chuyện chính, thật sự không thể ngồi nữa, không thể không rời khỏi nhà.
Sau khi ăn xong, Triệu Kha dọn chén, Triệu Miên rửa chén thu thập xong phòng bếp, đi kiểm tra quần áo của người trong nhà.
Triệu Vân Vân lại đây ghé chơi, nhìn Triệu Miên khâu đường may tinh mịn vào chỗ rách lúc trước Triệu Kha vá cho Triệu Phong một lần nữa với Triệu Kha, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Cô ấy thật sự quá cần lao hiền huệ, hai người Triệu Kha và Triệu Vân Vân đợi ở bên cạnh chị cả đều như là phế vật.