Nữ Chủ Nhiệm Thập Niên 70

Chương 79: Tuyển Cử 5


2 tuần

trướctiếp

 

Về phần bà ngoại tùy quân có thể bị khinh bỉ hay không, Triệu Kha hoàn toàn không lo lắng, đó là bà lão có kinh nghiệm và trí tuệ hơn đồng chí Dư Tú Lan.

“Sao không đi nữa?”

Triệu Kha nói: “Chị đi vào mua là được, em ở bên ngoài chờ chị.”

“Em trốn tránh không gặp đồng học của em?”

Triệu Kha sửa đúng: “Không phải trốn, nếu cô ấy biết em không đi làm ở xưởng ổ trục, thấy em khẳng định sẽ âm dương quái khí, em lười nói dối cô ấy.”

Một mình Triệu Miên đi vào mua đồ vật, nhưng không phải ra một mình.

Đồng học cao trung của Triệu Kha, Đoạn Thư Di là người bán hàng Cung Tiêu Xã đi ra với Triệu Miên.

Triệu Miên cho em gái một ánh mắt bất đắc dĩ, trên mặt Triệu Kha lại bình tĩnh.

Cô gái hoa hòe lộng lẫy xinh đẹp bước ra cổng Cung Tiêu Xã, đi được một bước dáng người lay động hơn một bước, vừa đến trước mặt Triệu Kha, che miệng cười duyên, vui sướng khi người gặp họa nói: “Triệu Kha, nghe nói cậu thất nghiệp? Nếu không cậu xin tôi đi? Tôi tìm công việc cho cậu?”

Cô gái tốt, cố tình không nói chuyện không hay, khóe miệng Triệu Kha nhếch lên không dấu vết, bỗng nhiên chỉ vào phía sau cô ta: “A, chuột.”

“Làm sao? Làm sao?!” Đoạn Thư Di lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc, dậm chân.

Triệu Kha nhanh chóng kéo chị cả lên xe đạp, chờ chị cả ngồi ổn, đạp đi thật xa.

Đoạn Thư Di trái phải cũng chưa thấy chuột, thấy Triệu Kha chạy, mới biết được mắc mưu, tức giận dậm chân hét to: “Triệu Kha! Tôi không để yên cho cậu đâu!”

Triệu Kha đạp xe đến nỗi bánh xe đều muốn bốc cháy, để lại một chuỗi tiếng cười sang sảng, chạy đi như bay.

Đại hội đội sản xuất cùng ngày.

Bảy giờ, loa to phía trên phòng đội ủy hội đã bắt đầu tuần hoàn truyền phát tin đội trưởng Triệu Tân Sơn nghiêm trang quảng bá: “Tất cả xã viên chú ý, tất cả xã viên chú ý, tất cả xã viên đúng 8 giờ đến sân tập hợp, 8 giờ tập hợp.”

Nhà Triệu Kha—

Rõ ràng còn hơn nửa tiếng đồng hồ, Dư Tú Lan đã sốt ruột hoảng hốt không ngồi yên được: “Sao còn chưa trở về, đừng muộn chứ.”

Triệu Kiến Quốc cầm bình bạch trà uống một ngụm nước ấm, không nhanh không chậm nói: “Hai chị em nó cùng nhau trở về đều chưa đến 8 giờ, một mình khẳng định càng nhanh hơn.”

“Vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì thì sao?”

Triệu Kiến Quốc không thích nghe lời này: “Sao chuyện tốt không nghĩ lại nghĩ xấu?”

Dư Tú Lan há mồm: “Tôi…”

Ngoài sân, tiếng của Triệu Phong vang lên: “Mẹ! Chị con đã trở lại!”

Dư Tú Lan vừa rồi muốn nói gì giờ không quan trọng nữa, nháy mắt kiên định, đi ra nhà chính, thúc giục Triệu Kha: “Con nhìn hình dáng mặt xám mày tro này của con đi, mau về phòng đổi quần áo sạch sẽ đẹp đẽ.”

Triệu Kha để Triệu Phong đi đưa đồ vật cô giúp người trong thôn mua, sau đó đi thu thập chính mình.

Cô thay sơ mi trắng, phía dưới mặc quần dài xanh sẫm trước kia nhà máy phát, vừa buộc tó đuôi ngựa vừa đi ra ngoài, vô cùng sạch sẽ nhanh nhẹn.

“Con không vẽ lông mày lại bôi son môi sao? Có khí sắc chút.”

Lại không phải chọn cái đẹp, Triệu Kha trêu chọc đồng chí Dư Tú Lan: “Con lại vẽ bớt đỏ ở giữa mày? Thêm vui mừng.”

Dư Tú Lan lườm cô: “Sang bên đi!”

Triệu Kha cầm lược, dính nước lên, chải vài cái đuôi ngựa, rồi ngồi đến bên cạnh bàn.

Dư Tú Lan cầm áo khoác cho cô: “Cho con mặc ở bên ngoài, đừng để quần áo bẩn.”

Triệu Kha mặc lên, nắm chặt ăn cơm.

7 giờ 50, một nhà bốn người Triệu Kha xuất hiện ở sân.

Người đứng trong sân mênh mông, một nhóm một nhóm ngồi vây quanh nói chuyện, cũng may mắn là bên ngoài, nếu là trong nhà, cãi vã có thể ném lên nóc nhà.

Thật nhiều người chào hỏi một nhà Triệu Kha, đặc biệt chàng trai và các cô gái trẻ tuổi, tiếng tiếp đón Triệu Kha hết đợt này đến đợt khác.

Một nhà bà cả Triệu ngồi ở phía tây của sân, nhìn hình dáng nhà các cô được hoan nghênh, trên mặt đều hơi khinh thường.

Chương 80: Tuyển Cử 6

Mẹ Triệu Phương Phương lo lắng: “Những đứa trẻ trẻ tuổi này, từ nhỏ đã rất tốt với Triệu Kha, chỉ định sẽ không nghe trong nhà nói.”

Hồ Hòa Chí và Triệu Phương Phương cũng không nói chuyện.

Triệu Phương Phương lớn hơn Triệu Miên hai tuổi, khi còn nhỏ cũng từng chơi chung với chị em các cô.

Bà cả Triệu không cho cô nói lời ủ rũ: “Ta đều chuẩn bị tốt rồi, đừng cân nhắc vớ vẩn.”

Giữa sân, chỗ nào cũng đều có người gọi Triệu Kha, cô đến mưa móc đều dính, như hoa hồ điệp toàn trường.

Nhóm thanh niên trí thức ngồi ở góc sân phía Đông Nam, Lâm Hải Dương nghiêng người nói với Phó Hàng: “Cậu nhìn nhân duyên Triệu Kha ở đội sản xuất, đoán chừng Trang Lan không hy vọng.”

Lúc trước chỉ là nghe nói, đến bây giờ mọi người tụ ở bên nhau, nhóm thanh niên trí thức mới có cảm giác chân thật.

Giữa sân, Triệu Kha đang khom lưng cười ha hả nói chuyện với một đám trẻ con, bàn tay vuốt đầu tóc Ngưu Tiểu Cường, lại lướt qua đi về phía mấy nam thanh niên trong thôn bọn họ.

Không biết nói gì đó, Triệu Kha không khách khí mà cho một nam thanh niên cợt nhả trong đó một chân, nam thanh niên làm ra động tác trốn tránh, biểu cảm trên mặt lại không phải thật sự sợ.

Rõ ràng không có một chút ái muội, Phó Hàng nhìn, không biết vì sao hơi ghen ghét.

Lâm Hải Dương nghi hoặc: “Cậu sao vậy? Mặt đen thế?”

Phó Hàng thu tầm mắt lại: “Không có việc gì.”

Nhóm nữ thanh niên trí thức cũng đang nhìn Triệu Kha, thật sự là cô ở trong đó, quá thấy được.

Tô Lệ Mai chậc chậc khác thường: “Nam nữ già trẻ ăn hết.”

Ánh mắt Phương Tĩnh liếc Triệu Kha một cái, ngay sau đó cúi đầu, tóc mái thật dày ngăn cản đôi mắt.

Trong mắt Trang Lan lại là hâm mộ, hôm nay không phải trời nắng, nhưng hình như Triệu Kha đặc biệt tươi đẹp, không giống cô ta…

Phía trước, đội trưởng Triệu Tân Sơn cầm đại loa từ đội ủy hội ra, rốt cuộc Triệu Kha mới ngồi xuống, toàn sân thở phào.

Mười phút này là tương đương mười phút dài lâu mà lại chán ngắt.

Triệu Vân Vân ngồi ở nơi cách cô đặc biệt gần, dịch ghế nhỏ đến ngồi, mỉa mai cô: “Hối hận không? Để em mang nhiều em trai nhỏ như vậy, em chỉ chơi được chơi với chị thôi.”

“Một năm một lần hai lần, em điêu luyện rồi, nhưng chị…” Triệu Kha vòng tay lại: “Em cho rằng chị chỉ lo nhìn thanh niên trí thức Phó, không thấy em.”

Triệu Vân Vân nháy mắt xấu hổ: “Nào có ~”

Trên đài, Triệu Tân Sơn giơ loa lớn duy trì trật tự: “Trật tự, đều trật tự.”

“Bắt đầu rồi, không nói chuyện nữa.” Triệu Vân Vân đoan chính ngồi thẳng, mắt nhìn về phía trước.

Triệu Kha cũng nhìn về phía Triệu Tân Sơn đang nói chuyện.

Triệu Tân Sơn hắng giọng nói, mang theo giọng hách dịch, lớn tiếng nói: “Hôm nay là mỗi năm đội ngũ tuyển cử đại hội một lần, làm như vậy là để tổng kết công tác năm trước, tiếp nhận giám sát công tác của nhóm xã viên với một năm này, công bằng công chính chọn ra năm người đứng đầu dẫn dắt nhóm xã viên đại đội sản xuất chúng ta tiến bộ.”

Ông ấy nói xong, ngừng một lát, nhóm xã viên phía dưới cổ động vỗ tay.

Triệu Tân Sơn tiếp tục nói: “Trước do tôi hội báo một năm công tác đã qua của ta……”

Ông ấy nói những lời buồn tẻ nhạt nhẽo, nhóm xã viên khác thành thật nghe, thân khuê nữ Triệu Vân Vân lại làm động tác nhỏ.

Cô ấy hơi nghiêng về phía Triệu Kha, miệng mở đến biên độ cực nhỏ: “Bản thảo của ông ấy, mười năm cũng chưa từng đổi.”

Triệu Kha cố gắng khiến môi bất động, trả lời cô ấy: “Ba chị ở phía trên lườm chị.”

Triệu Vân Vân không sao cả nhìn một cái, tiếp tục nói: “Em nói thầy tiểu học đội sản xuất đều có người đoạt, sang năm có thể có người đoạt công việc của chị hay không?”

“Coi trọng sáu cái công điểm kia của chị sao?”

Triệu Vân Vân không phục: “Sao, khinh thường sáu cái công điểm?”

“Không phải em khinh thường, là mọi người đều chướng mắt.”

Đương nhiên, lời này cũng không phải tuyệt đối, là đại bộ phận xã viên đều chê ít, chướng mắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp