Triệu Kha rời khỏi nhà chị Thôi, trực tiếp đạp xe đến ký túc xá của nhà máy, vừa đến là lập tức thấy Triệu Miên đứng chờ đã lâu.
Cô lấy trứng gà luộc ra, trên xe còn có một ít nấm: “Những cây nấm này, chị muốn cho ai thì cho, một lát nữa em quay lại.”
Triệu Miên vịn xe lại, hỏi: “Đã trễ thế này rồi, em ăn cơm chưa? Về ký túc xá chị đặt đồ cho em ăn.”
“Em về rồi ăn.”
Mấy phút sau, ở ký túc xá của cô Vu—
Triệu Kha lấy trứng gà luộc trong bọc rồi, mượn hoa dâng Phật*: “Cô Vu, trứng gà của nhà cháu luộc chín rồi, cô giữ lại ăn ạ.”
*Mượn hoa dâng Phật: dùng thứ của người khác đem tặng, tặng không xuất phát từ cái tâm.
“Cháu làm gì vậy?”- lúc đầu khi thấy Triệu Kha đến thăm cô Vu rất vui, hiện tại sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt lạnh lùng: “Sao tôi nhận đồ của cháu được, cháu đem về ăn với người nhà đi.”
Triệu Kha cười ha ha “Không phải trước đó cháu đã hối lộ cho cô rồi sao?”
Cô Vu tức giận nói: “Không cần cháu hối lộ tôi cũng sẽ chăm sóc cho Triệu Miên, con bé có chí cầu tiến hơn cháu nhiều.”
“Đương nhiên rồi, chị của cháu mà.” Triệu Kha rất kiêu ngạo, “Có điều cháu cũng không hối lộ cô vì việc này, khi chị cháu được mấy nam công nhân theo đuổi, cháu chỉ muốn cô đánh giá bọn họ hộ cháu.”
Cô Vu nghĩ đến ngoại hình xinh đẹp, tính cách dịu dàng của Triệu Miên: “Phải giữ thật kỹ.”
“Cô lấy đi ạ, không lấy là mốt cháu không đến tìm cô chơi nữa.”
Lần này cô Vu không từ chối nữa, ngược lại mời Triệu Kha ở lại ăn mì thịt sốt nước tương, “Người yêu tôi mang thịt muối nội thành về, hương vị thơm ngon, mấy ngày nữa con trai tôi tới chơi, tôi bảo thằng bé mang đi nhiều một chút, cháu mang về cho ba mẹ nếm thử xem ngon không.”
“Vậy cháu phải mặt dày ăn trước mới được.” Triệu Kha không khách sáo, thuận miệng hỏi cô Vu một câu con trai cô ở lại đến khi nào, trong lòng nghĩ xem lúc đó nên mang quà gì đáp lễ.
Mì thịt sốt nước tương đúng thực rất thơm, Triệu Kha ăn hai bát, cực kỳ hài lòng.
“Ký túc xá của chị cháu thêm cháu nữa có chật không? Cháu có thể ngủ ở ký túc xá của tôi cho thoải mái.”
Ký túc xá một người của cô Vu có một cái giường tầng, nhưng mà tầng trên thì trống không.
Muốn thoải mái thì tất nhiên là một người một giường mới thoải mái nhất, nhưng trên giường này có trải chăn mền sẵn, đoán chừng là người nhà của cô Vu dùng, Triệu Kha có chừng mực, cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối.
Mà khi cô ở lại ăn chực nhà cô Vu thì đồ ăn Triệu Miên đặt cho cô chỉ có thể gói lại mang về nhà.
Hôm sau, bình minh vừa ló dạng, hai chị em lập tức xuất phát.
Hai người thay phiên nhau đạp xe, yên sau hôm nay có thêm một người, vì thế không đạp nhanh nổi, mới đi được nửa đường, có một người đưa thể đuổi kịp phía sau.
“Triệu Kha?”
Triệu Kha cười chào hỏi: “Anh cũng xuống nông thôn à?”
Người đưa thư nhìn thấy cô cũng rất vui: “Hôm nay tôi phải chạy đi mấy chỗ lận, trùng hợp trong đó có kiện hàng gửi đến thôn cô, cô tiện mang gửi hộ tôi được không?”
Triệu Kha trước đây cũng từng giúp người trong đội sản xuất lấy thư, trực tiếp vươn tay ra “Đưa đây, tôi gửi hộ cho.”
Người đưa thư dừng xe, lục trong bao vải lấy ra một kiện hàng, đưa cho cô: “Nơi gửi là thành phố Bắc Kinh, gửi cho thanh niên tri thức Phó Hàng.”
Xã giao xong, người đưa thư lấy mấy cục kẹo từ ba lô ra: “Đây là quà cảm ơn.”
Triệu Kha nhận kẹo, sau đó lục trong bọc lấy ra bánh xốp hạch đào chị Thôi cho hôm qua, đưa cho đối phương: “Anh ăn chưa, chưa thì ăn cái này lót dạ một chút, trùng hợp gặp được anh ở chỗ này, định nhờ anh giúp một số chuyện.”
Người đưa thư nhận lấy, hỏi: “Chuyện gì vậy, cô nói tôi nghe thử.”
Chương 74: Tay 5
“Trong nhà có người thân đang ở cữ, tôi định tích cóp một ít trứng gà tặng sang, nhưng mà nhà tôi không có nhiều lắm, anh nếu có dịp xuống nông thôn thì thuận miệng xin mỗi nhà một ít hộ tôi nha, được một rổ lấy một rổ, còn không được thì nửa rổ cũng được.”
Ở những nơi càng xa thì những thứ như trứng gà càng không đáng tiền, mỗi lần xuống nông thôn người đưa thư đều tốn rất nhiều công sức, nên cũng phải bí mật kiếm thêm chút thu nhập, chỉ cần không bị phát hiện, chất béo rất đủ*.
*Có thể là nói trứng gà hoặc là tiền kiếm được rất ổn định.
Người đưa thư đồng ý rất sảng khoái, Triệu Kha cho anh ta năm mươi xu đặt cọc, hẹn anh ta xế chiều hôm chủ nhật sẽ đến lấy, sau đó hai người nói chào tạm biệt, tách ra đường ai nấy đi.
Triệu Miên chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện này, cảm thấy nhân duyên của em gái mình thật sự rất tốt: “Đến người đưa thư mà em còn thân quen đến vậy...”
Triệu Kha khiêm tốn: “Nhiều bạn nhiều đường đi hơn thôi chị.”
Triệu Miên nhìn chằm chằm lưng của em gái, rơi vào trầm tư.
Triệu Kha có thật là đang dặm chân tại chỗ không?
Nếu như là thật thì nhiều bạn nhiều đường đi trong lời cô là có ý gì? Chẳng lẽ chỉ để tích cóp trứng gà gửi cho người thân thôi sao?
Hai chị em không đến 8 giờ đã trở lại trong thôn, bà cả Triệu, bà năm Triệu và mấy người phụ nữ ngồi ở dưới cây hòe cổ tán gẫu.
Bà cả Triệu thấy bọn họ, mũi không nhìn mũi mắt không nhìn mắt mà xoay người đi, đưa lưng về phía hai người.
Khi Triệu Miên chào hỏi đến bà ấy, có chút không hiểu.
Nhưng da mặt Triệu Kha dày, như không có việc gì mà chào từng người: “Bà cả, bà năm, dì Đông…”
Dì Đông nhiệt tình tiếp đón Triệu Miên: “Đại cô nương đã trở lại? Ở trong xưởng như thế nào?”
Triệu Miên ngoan ngoãn trả lời: “Tiểu Kha nhờ người quen của con bé chăm sóc cháu, tất cả đều thuận lợi.”
Bà năm Triệu cười tủm tỉm khen Triệu Kha: “Triệu Kha có bản lĩnh.”
Triệu Kha đương không nghe ra dì Đông đối xử khác nhau, nói với đại gia hỏa: “Ngày mai cháu đưa chị của cháu trở về công xã, mọi người có gì muốn thì nói với cháu trước, cháu giúp mang về.”
Dì Đông lập tức nói: “Anh ba nhà cháu muốn đính hôn, dì muốn hai mảnh vải đỏ, cháu có thể cho mang về không?”
“Dì Đông ngươi lấy phiếu vải cho cháu là được.”
“Đội sản xuất còn chưa chia hoa hồng, nợ trước, thu hoạch vụ thu trả cho cháu.”
Triệu Kha nhướng mày, tươi cười không thay đổi: “Được, trở về dì lại nói với kế toán Ngưu một tiếng, ghi vào sổ sách.”
Nháy mắt dì Đông hơi hậm hực: “Dì còn có thể không trả cho cháu sao.”
“Trước đại hỉ của anh ba mọi chuyện đều xuôi, sau này đều thuận lợi chứ sao.”
Cô nói đến vui vẻ như vậy, Dì Đông còn có thể có cảm xúc gì, miệng đồng ý: “Được được được, theo cháu nói mà làm.”
Triệu Miên đúng lúc lên tiếng: “Tiểu Kha còn phải đưa hộ bao hàng, chúng cháu đi trước.”
Triệu Kha dẫm lên xe đạp, chở Triệu Miên đi về nhà phía trước.
Mọi người nhìn bóng dáng hai chị em, hâm mộ nói không nên lời.
Bà năm Triệu đẩy bà cả Triệu một cái: “Bà ngay cả trẻ con cũng không bằng.”
Bà cả Triệu hất vai, vặn tay của bà ấy ra, mắt trợn trắng, đứng lên rời đi.
Bên kia, Triệu Kha đưa chị về nhà trước, sau đó đạp xe đến khu thanh niên trí thức, gọi về phía nhà ở của nam thanh niên trí thức: “Thanh niên trí thức Phó, có bọc đồ của anh.”
Phó Hàng lộ mặt ở trước cửa sổ, hơi ngoài ý muốn nhìn Triệu Kha: “Chờ một lát.”
Triệu Kha chờ anh ấy, xuống xe đạp, gạt giá chân, gỡ bọc đồ trên ghế sau xuống.
Phó Hàng mặc sơ mi trắng quần dài cắt may khéo léo đi ra, khi đi lại tay trái tự nhiên mà xắn tay áo cánh tay phải.
Tầm mắt Triệu Kha đánh giá ở cánh tay phải của anh ấy, không thể xuyên qua tay áo nhìn thấu vết thương của đối phương.