Cô ấy tiếp tục kể những câu khen mình nghe được, nhưng tâm trí Triệu Kha lại không dừng trên đó, cắt ngang hỏi: “Có nhà ai bị mất đồ không?”

Triệu Vân Vân tạm ngừng một giây, sau đó mới bắt kịp cô đang hỏi cái gì: “Mọi người đều nói không có mất đồ, có thể hôm qua Trần Tam Nhi ra ngoài đại phát từ bi không có ăn trộm.”

Con người Trần Tam Nhi, co được giãn được, ít khi trộm vặt móc túi, cũng không sống tạm bợ dựa vào “chu cấp” của đội sản xuất, thế mà chẳng hiểu vì sao lại bị gán cái danh lưu manh, chuyên đi trêu chọc nữ thanh niên tri thức kia trong nguyên tác.

Vì yêu hả?

Ý nghĩ này mới lóe trong đầu Triệu Kha thôi mà cô đã tởn nổi da gà da vịt lên hết, không ngừng run run, quyết định nói sang chủ đề khác.

Triệu Vân Vân ghé qua đây sẵn cùng đi hái nấm với hai chị em cô vào ngày mai, nên ban đêm ngủ lại ở nhà với Triệu Kha.

Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, ba chị em mỗi người mang theo một cái giỏ rời nhà hái nấm.

Từ nhà Triệu Kha đến phía đông thôn, mất mấy phút đi đường, tình cờ gặp vài cô gái trong thôn đi hái rau dại, vì thế kết bạn đi chung, ra ngoài thôn đã được nửa dặm rồi mà sau đuôi vẫn còn người muốn đi chung.

Chắc chắn là đã có ai bép xép.

Triệu Kha nhìn về phía Triệu Vân Vân, thì thấy cô ấy đang né mình, giả bộ ngắm cây cỏ.

Có một cô gái mặt trứng ngỗng, lông mày thưa trong đó, chú ý đến hai người cứ đá lông nheo với nhau, nhíu mày lại, chống nạnh không vui hỏi: “Sao nào? Đi chung với tụi chị nên mấy cưng không vui đúng không? Vậy đến ngày mốt bỏ phiếu đừng hòng chị bỏ phiếu cho!”

“Chị Bình, em nào có ý đó.” Triệu Kha xin khoan dung, dỗ các chị gái ở đây vui vẻ: “Em tốt như thế này, các chị không bỏ phiếu cho em thì bỏ phiếu cho ai, nếu em phát hiện các chị chọn người ngoài, vậy em sẽ đến ngồi chặn trước cửa nhà mấy chị ba ngày ba đêm.”

Các cô gái cười đùa: “Cứ ngồi đi, mệt tụi chị rót cho em một cốc nước.”

“Chặn chặn chặn, không ai thoát được đâu.”

Một nhóm cô gái còn mơ mộng, chưa kết hôn, líu ríu, cười toe toét, Triệu Phong làm người đàn ông duy nhất trong hội phải đi ở ven đường, cảm xúc đang cực kỳ không được tự nhiên, vì thế im ru từ đầu buổi đến cuối buổi.

Cậu cũng không ngờ rằng các chị gái sẽ thoải mái thảo luận loại chuyện này trước mặt cậu.

——

“Triệu Kha, cưng lại đánh em trai cưng à?”

“Dáng dấp, ngoại hình của Tiểu Phong không đùa được đâu nha, có điều não không xài được.”

“Không có não cũng không sao, ở đội sản xuất cũng có vài cô gái có yêu cầu về cơ bắp mà.”

“Lỡ không tìm được thì sao, Triệu Kha em cẩn thận đừng đánh ngu thằng bé, tội nghiệp...”

Triệu Phong: ...

Giờ thì biết tại sao cậu thích thanh niên tri thức Trang chưa? Bởi vì mấy chị gái trong thôn căn bản không chừa cho giấc mơ thiếu nam của cậu một đường sống!

Các chị vốn không xem cậu như một thanh niên trưởng thành và sắp kết hôn, thậm chí còn trực tiếp trò chuyện mấy thứ quá đáng như này trước mặt cậu .

Triệu Phong thở một hơi thật dài.

Một ngày này, nhóm người Triệu Kha vừa nói chuyện phiếm vừa hái rau dại, còn chạy đến bờ sông thi nhau bắt cá, chơi đùa cực kỳ vui vẻ.

Mà Triệu Phong ngoại trừ bỏ trêu chọc, hoàn toàn là nhân vật râu ria và người công cụ*, làm việc mệt đến thở không nổi, khủng khiếp hơn buổi tổng vệ sinh hôm qua nhiều.

*Ý là ngoài bị trêu chọc ra thì Triệu Phong không khác gì không khí, và chỉ có ích khi cần tới sức mạnh bền bỉ dẻo dai của cậu.

Cuối cùng khi trở về, Triệu Kha lay lay cánh tay cậu, không thèm liếc cậu một cái, sai khiến: “Em xách thùng cá về đi.”

Trong đầu Triệu Phong giờ chỉ còn cảnh về nhà rồi lăn lộn trên giường, nhưng mặt ngoài vẫn cười sang sảng đồng ý: “Được, đưa lưới đánh cá đây, em đem về luôn một lượt.”

Chương 72: Tay 3

Đúng thật là nhìn không được thông minh cho lắm.

Bọn họ tập hợp lại ở nhà Triệu Kha để chia cá.

Cá cũng không lớn, con lớn nhất cũng chỉ ngang một lòng bàn tay, còn không nhiều nữa, phần lớn con chỉ dài được nửa lòng bàn tay, nhỏ quá thì ném lại trong sông cả rồi.

Chia đều xong xuôi, rồi ai về nhà nấy, cá tươi đem về được tích ra hai, ba đầu gì đó tặng cho hàng xóm về nấu cơm.

Từ nhỏ đến giờ Triệu Kha vẫn vậy, dạy bọn nhỏ nếu hái trái cây, rau dại nhiều quá thì chia đều cho mọi người, không được chia lần này thì sẽ được chia lần khác, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đạo lí đối nhân xử thế nắm rõ trong lòng bàn tay.

Bởi vậy nội bộ đội sản xuất dường như không ai có ý kiến việc bọn họ lên núi, xuống sông hái, bắt thức ăn, lâu dần, nhìn nhiều rồi cũng quen.

Có điều Triệu Kha không biết sau khi Triệu Vân Vân và các cô gái khác rời đi, có thầm thì to nhỏ bàn tính gì đó một xíu, rồi lúc đến nhà của thôn dân cho cá, mọi người đều nói sẽ bỏ phiếu cho Triệu Kha bằng bất cứ mọi giá, lại còn khẳng định là họ không nhận hối lộ.

Triệu Kha hôm nay phải đi công xã, vì vậy trong nhà tất bật, bận rộn hết cả lên.

Cô dự định là ngủ lại ký túc xá của chị cả một đêm, rồi sáng sớm ngày mai tiếp chị ấy về nhà luôn, đỡ mất thời gian.

Cá, nấm và rau dại hái được, cô có để lại một phần nhỏ ở nhà đủ ăn một bữa, sau đó gói ghém lại buộc chặt trên xe, có mấy quả trứng gà hôm trước được kế toán Ngưu tặng cô cũng luộc lên hết, mang hết những thứ trên chạy đến công xã.

Cá và rau dại, Triệu Kha vừa đến công xã là lập tức đi tặng cho Tiểu Văn và mấy chị gái ở nhà ăn.

Điều kiện sinh hoạt thời này không có ai khá hơn ai, thiếu thốn, nghèo nàn, vì thế sẽ không có người ghét bỏ đồ đem dưới quê lên, Triệu Kha còn hào phóng như thế, mấy chị gái tự nhiên đều rất nhiệt tình.

Bọn họ đều kể cho Triệu Kha nghe tình hình của Triệu Miên trong nhà máy, hứa hẹn sẽ chăm sóc chị cả của cô thật tốt, có chị Thôi thân nhất với cô còn định lấy đồ trong nhà ra tặng đáp lễ.

Tuy Triệu Kha đã từ chối, nhưng vì chị ấy cứ đưa cho cô nên đành nhận: “Em sống ở nông thôn, nếu được đồ gì ngon ngon, lần đến công xã tới sẽ mang cho chị.”

“Cũng không thể nhận không của em hoài được, chị trả tiền mua nhé.” chị Thôi nói xong, càng nghĩ càng thấy hợp lý: “Chị tin em nên mới kể cho em chuyện này đó, em chồng của chị ở trong huyện, không có tiền là không mua đồ gì tốt được, định lén đi chợ đêm nhưng mà không dám, chẳng bằng bây giờ chị mua ở chỗ em, em thấy sao?”

Triệu Kha không có ý định bước chân vào con đường kinh doanh, nhưng sao mà cô có thể từ chối kiếm tiền được chứ, lập tức cân nhắc nói: “Đồ nào nhà em dùng thì em đưa cho chị, lỡ như có bị người phát hiện, còn có thể lấp liếm cho qua được, nhưng mà em không thể đưa quá nhiều đâu.”

Chị Thôi thông cảm: “Là em thì chị rất yên tâm, chị hứa sẽ không hé miệng với ai một câu, chị cũng đâu thể đùa với việc của mình được chứ.”

“Vậy sau này nếu cần gì, chị nhớ nói sớm với chị của em nha, để em biết mà chuẩn bị.”

“Sau này gì, đâu mà xa dữ, lần sau em đến ấy thì mang cho chị một rổ trứng gà nha? Em chồng chị đang ở cữ, muốn ăn trứng gà.”

Giờ chưa phải là thời điểm gà đẻ trứng, đừng nói ở trong huyện, đến công xã còn khó kiếm, nhưng chị Thôi tin chắc rằng Triệu Kha sẽ có, trực tiếp móc năm mươi xu trong túi ra, kín đáo đưa cho cô: “Công xã bán bao nhiêu thì chị trả bấy nhiêu nhé, đây là tiền đặt cọc.”

Trước giờ chưa thấy ai ép mua ép bán như vậy, Triệu Kha dở khóc dở cười, “Vậy để em về nhìn xem có không, chủ nhật lại đến.”

“Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play