Trang Lan thoáng thở phào nhẹ nhõm, đáp ứng: “Tôi sẽ chuyển lời đến các cô ấy.”

Nhưng cô lập tức lại kịp phản ứng, lo lắng mà nhìn xem Triệu Kha, “Vậy chị đến đưa vở soạn bài trễ như vậy, chắc cũng thấy rất sợ hãi?”

“......”

Triệu Kha ngập ngừng một chút rồi khẳng định nói: “Sợ, sao lại không sợ, cho nên, lúc ra ngoài tôi còn mang theo cây gậy.”

Trang Lan rất cảm động, “Tình huống nguy hiểm, một cây gậy sao có thể có tác dụng?”

Thật ra là có tác dụng.

Cây đuốc này của ông nội Triệu Kha là thân kinh bách chiến*, trước đó heo của đội sản xuất nổi điên chạy khỏi chuồng, nó liền lập công, bây giờ trong nhà không còn trẻ con, còn thăng cấp thành hai xoa thiêu chùy.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là nó ở trong tay ai.

Lúc Trần Tam Nhi nói: “Giọng dịu dàng mắng chửi người”, cho dù cô gái có cầm đao trong tay cũng không phòng thân được.

Nhưng những lời này, Triệu Kha không nói với Trang Lan.

“Tôi đưa xong đồ rồi, cũng không tiện ở lại đây.”

Trang Lan không yên lòng, “Để tôi nhờ thanh niên trí thức nam đưa chị về?”

Triệu Kha trực tiếp từ chối, tạm biệt sau đó vội vàng rời đi.

Trang Lan cũng không có chú ý tới thanh niên trí thức nam cao lớn bên kia đi theo phía sau Triệu Kha, cùng cô trở về nhà.

Thấy Trang Lan bước vào phòng, Tô Lệ Mai lập tức truy hỏi: “Chị ấy tới tìm cô có việc gì?”

Phương Tĩnh mặc dù không nhúc nhích, lỗ tai lại lặng lẽ nghe.

Trang Lan lung lay vở trong tay, cười nói: “Triệu Kha cho tôi mượn vở soạn bài để dùng.”

Không phải cãi nhau, Tô Lệ Mai rất mất mát, “Chị ấy quả là người rất tốt.”

Trang Lan cẩn thận cất kỹ vở soạn bài, trên mặt đầy ý cười gật đầu, “Đúng vậy, người nhà bọn họ đều rất tốt.”

Tô Lệ Mai không nghĩ nhiều, Phương Tĩnh mẫn cảm cắn cắn môi.

Bên kia, Triệu Kha đi về phía trước, có chút nghiêng tai.

Lại tới?

Trần Tam Nhi quả thật không biết sợ.

Triệu Kha giả bộ như không có phát hiện, không nhanh không chậm rẽ ngoặt, rồi mới cấp tốc núp ở phía sau cây to, xiết chặt cây đuốc.

Đợi bóng người cao lớn chậm rãi đến gần, Triệu Kha đập xuống cây đuốc trong tay.

Người kia phản ứng cực nhanh, giơ cánh tay lên ngăn trở, “Tê ——” Một tiếng.

Giọng nói không phải của Trần Tam Nhi.

Triệu Kha tập trung nhìn vào, “Thanh niên trí thức Phó?”

Triệu Kha biết mình ra tay hơi mạnh, cô lúng túng hỏi: “Tay anh có sao không?”

“Không sao.” Phó Hàng khư khư nắm chặt cánh tay mình, giọng nói như thường không nghe ra đau đớn: “Dọa đến cô à? Thật xin lỗi, tôi nghe được cuộc trò chuyện của cô với thanh niên tri thức Trang, nên định hộ tống cô từ xa về nhà.”

Triệu Kha khách sáo bày tỏ: “Cảm ơn, nhưng mà anh có thể nói một tiếng với tôi mà.”

Phó Hàng nói: “Hai ta chưa thân quen gì, nếu tôi tùy tiện đưa ra đề nghị như thế, sợ rằng cô sẽ thấy bị xúc phạm.”

Anh nói xong câu này, lại bổ sung: “Ý của tôi xuất phát từ giáo dưỡng, hôm nay nếu đổi thành người khác, tôi cũng sẽ đưa về, chỉ là vì chưa cân nhắc kỹ, thật xin lỗi.”

Làm người lạnh nhạt phải có giới hạn, trợ giúp nhỏ yếu phải có trái tim*.

*Không biết nữa, chắc ý ở đây là lạnh lùng thì lạnh lùng chứ vẫn biết yêu thương con người, biết giúp đỡ, sẻ chia… (nhỏ yếu ở đây là người).

Anh lại nói xin lỗi hai lần nữa, làm cho Triệu Kha càng không có lý do trách cứ anh.

Hơn nữa, là cô ra tay trước đánh người vô tội, còn hơi áy náy, vì vậy lên tiếng nói với Phó Hàng: “Sắp đến nhà tôi rồi, thanh niên tri thức Phó xin hãy chờ một chút nhé, tôi lấy cho anh chai dầu cây rum* thoa vết thương.”

*Dầu cây rum: tra baidu thì nó ra chai này

Phó Hàng lịch sự từ chối: “Không nghiêm trọng.”

Triệu Kha khăng khăng: “Có nghiêm trọng hay không thì anh đều phải thoa chứ.”

Triệu Kha chạy chậm về nhà, vào phòng mình kéo ngăn tủ lấy chai dầu cây rum ra, rồi lại chạy chậm trở về.

Phó Hàng nghe lời đứng yên tại chỗ đợi.

Triệu Kha xòe tay đưa dầu cây rum cho anh.

Phó Hàng nói lời cảm tạ.

Chương 70: Tay 1

Triệu Kha xin lỗi thêm một lần nữa về chuyện vừa rồi, để tránh hai người cứ xin lỗi qua cảm ơn lại, cô nhanh chóng chào tạm biệt, rồi rời đi.

Phó Hàng nhìn cô về nhà an toàn rồi mới yên tâm quay về khu thanh niên tri thức.

Triệu Phong đứng trước cửa phòng mình ngáp lên ngáp xuống, mắt thấy Triệu Kha lại trở về, hỏi: “Chị hai, vừa rồi chị cứ chạy ra chạy vô làm gì vậy?”

“Sao giờ em còn thức?”

Triệu Phong trả lời: “Em đợi hai về.”

Triệu Kha ngáp một cái, trực tiếp sắp xếp: “Buổi sáng ngày mai em gánh về nhiều nhiều nước dự phòng xíu.”

Triệu Phong đồng ý, quan tâm nhắc nhở: “Chị mau đi ngủ đi, em rất có tâm với công việc đó.”

Chờ đến khi cửa phòng Triệu Kha đóng lại, Triệu Phong cũng không biết lúc nãy chị mình làm gì, thậm chí quên luôn là mình có hỏi.

Nhưng Triệu Phong thật sự rất có tâm với nghề, khi Triệu Kha tỉnh giấc vào hôm sau, cậu đã gánh nước về từ lâu, ngồi ở trong sân giặt chăn mền và quần áo của hai cha con, còn sẵn tiện giúp Triệu Kha đun nước nóng.

“Chị hai dậy rồi à, chị đi rửa mặt đi rồi em bưng cơm lên ăn sáng.”

Triệu Kha rửa mặt xong thì đến phòng bếp ăn cơm, Triệu Phong lại bắt đầu một ngày dọn nhà mới.

Triệu Kha ngồi giặt tẩy quần áo hết nửa giờ đồng hồ, là Triệu Phong đã lau dọn sạch sẽ, bóng loáng từ phòng phụ đến nhà chính, từ sân sau đến cửa trước, không chê vào đâu được.

Triệu Kha cầm chổi lên định quét thì bị Triệu Phong ngăn lại: “Chị hai, chị chỉ cần dọn phòng mình là được rồi, ngoài đây để em.”

Triệu Kha cũng không ngại, có em trai như thế thì cứ nằm lười thôi.

Thế là một ngày êm đềm trôi qua nhanh như gió, Triệu Phong dường như không biết mệt, việc gì cũng ôm vào trong người, tay chân hăng say hoạt động không ngừng nghỉ.

Còn Triệu Kha bên đây thì... ăn ngon ngủ yên.

Có em trai ngoan ngoãn, yêu thương gia đình, người làm chị thấy rất hạnh phúc.

Chạng vạng tối, cái loa phường* Triệu Vân Vân lại chạy đến nhà Triệu Kha, lần này cô ấy đi nghe ngóng tin tức đối thủ một mình, không có rủ Triệu Kha theo cùng.

*Gốc là thần tai: hình như là một vị thần trong dân gian chuyên đi tình báo bí mật.

“Cái cô thanh niên tri thức Trang này được lòng bọn nhỏ hơn tên họ Hồ kia, giảng bài rất có tâm, có điều hai người họ sao mà sánh kịp Triệu Kha của chị chứ.”

“Thanh niên tri thức Trang cũng là dựa vào bài soạn của chị em để giảng mà, khác gì với em đâu?”- Triệu Kha cho rằng trong mắt Triệu Vân Vân chỉ lọc được điều tốt của người thân.

“Không phải thế, ý chị là...” Triệu Vân Vân cố gắng hình dung từ ngữ trong đầu, lát sau mới vỗ tay một cái, nói: “Thái độ dạy của em rất dịu dàng, giọng đọc cũng dễ nghe.”

Nếu chị ấy đã nói vậy… Triệu Kha không khiêm tốn ngẫm nghĩ, có lẽ là thật.

Theo như trong nguyên tác thì phân đoạn bỏ phiếu bầu giáo viên này không hề tồn tại, chị cả Triệu Miên không từ chối Lý Đại Thắng như bây giờ, đồng ý hắn xong vẫn tiếp tục dạy học, nửa năm sau mới sang đội sản xuất thôn Lý gả chồng, vì thế chức vị giáo viên bị để trống kia, trực tiếp bị Hồ Hòa Chí nhân cơ hội hốt mất.

Trang Lan vào thời điểm này vẫn còn đang tích cực cố gắng để hòa nhập vào đội sản xuất, không hề phát hiện rằng nội bộ đội sản xuất bài xích người ngoài cực kỳ mãnh liệt.

Đội sản xuất hoạt động dựa trên những quyết định và đề nghị nhất thời của người trong cuộc.*

*Không biết khúc này có ý gì, nhưng gốc là quyết định phát triển của mấy người này đều là ý kiến mới lóe lên trong đầu? hoặc là lựa chọn đề nghị không suy nghĩ…

Nhưng Triệu Kha thì khác, cô biết mình sẽ thi lại đại học vào một ngày không xa, cho nên tâm trạng thong thả, thảnh thơi hơn nhiều, không giành được công việc này thì thôi.

“Em chắc chắn sẽ được chọn.” giọng điệu của Triệu Vân Vân cực kỳ tin tưởng, hứng thú bừng bừng nói: “Bây giờ đi đến đâu là nghe người ta khen em đến đấy đó, bình tĩnh, thông minh, hiểu chuyện, hào phóng...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play