“Đương nhiên là thanh niên trí thức.” Trần Tam Nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Các cô gái đùa một câu liền đỏ mặt không nói lời nào, người nào mạnh mẽ một chút liền dùng giọng nói dịu dàng để mắng chửi người, đâu có như chị? Phải biết là chị, tôi khẳng định sẽ chạy thật xa.”

“Nếu là thanh niên trí thức thì cậu có thể theo đuôi sao? Còn ở đó mà lý sự?” Triệu Kha muốn dạy cho hắn một bài học cảm thấy có chút tức giận, giơ lên ngọn đuốc trong tay, “Cậu bước tới đây cho chị.”

Trần Tam Nhi đương nhiên đâu có ngốc mà bước qua, vội vàng co cẳng chân lên chạy, “Chính chị là con gái lại còn đi đường đêm một mình, bị hù lại còn trách tôi?”

Triệu Kha cầm ngọn đuốc đuổi theo, “Cậu lặp lại lần nữa!”

Trần Tam Nhi một lời cũng không dám nói.

“Cậu nếu có gan thì đừng chạy.”

“Tôi lại không bị ngốc!”

Triệu Miên dáng dấp đẹp mắt, trong thôn các bé trai đều rất thích tìm cô ấy, Trần Tam Nhi cũng từng chọc ghẹo qua, bị Triệu Kha mang theo đuốc đuổi khắp thôn, hình ảnh lúc ấy giống bây giờ như đúc.

Chỉ thiếu mỗi Triệu Phong đứng cạnh cổ vũ thôi.

Nhưng Triệu Phong hiện tại cường tráng như vậy, nếu như cậu biết hắn hù dọa chị của cậu, chắc chắn sẽ đến đập hắn một trận ra trò.

Trần Tam Nhi run lên, chạy càng nhanh.

Triệu Kha đuổi theo một đoạn đường, mắt nhìn thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, nhặt một cục đất lên, hướng về phía lưng Trần Tam Nhi mà ném.

Trần Tam Nhi “Ngao” lên một tiếng.

Triệu Kha vừa chạy vừa nhặt thêm được mấy cục đất, ném không trượt phát nào toàn bộ trúng vào lưng của hắn.

Trần Tam Nhi chạy muốn chết, “Tôi thật không có ý muốn làm gì chị đâu, tôi chỉ muốn đùa một chút thôi.”

“Đùa vui không?”

Tiếng động của hai người không nhỏ, những người ở khu vực bên cạnh đã nghe thấy.

Trần Tam Nhi nhìn quanh một chút, sợ bị bắt được, dừng lại, hai tay giơ lên trước ngực, cấp tốc cầu xin tha thứ, “Chị ơi, chị là chị ruột của em, chị tha cho em đi mà chị, cầu xin chị mà.”

Triệu Kha cũng dừng lại, cầm cây đuốc, hô hấp dần bình thường lại.

Con mắt của Trần Tam Nhi chuyển động liên tục một cách gian xảo, thừa dịp cô không chú ý, lần nữa co chân lên chạy.

Lần này hắn dốc hết toàn lực mà chạy, chạy như thoát khỏi tử thần, chớp mắt vài cái liền không thấy bóng dáng.

Hô hấp của Triệu Kha vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không đuổi theo.

Một nam một nữ bước từ trong phòng ra, người nam một tay giơ đèn dầu hoả, một tay cầm cây gậy dài, người nữ theo ánh sáng nhìn lên, kinh ngạc hỏi: “Triệu Kha? Em như thế nào lại ở chỗ này?”

“Anh Thường Sơn, chị dâu.” Hô hấp của Triệu Kha vẫn có chút nhanh, tay giơ lên cuốn vở, “Em đến đưa cho thanh niên trí thức Trang vở soạn bài.”

Thường Sơn nghi hoặc, “Khu thanh niên trí thức không phải ở phía đông sao?”

Từ nhà Triệu Kha đến nơi này, sẽ đi ngang qua khu thanh niên trí thức, Triệu Kha hiện tại đã đi xa.

Triệu Kha ăn ngay nói thật: “Gặp Trần Tam Nhi, em đuổi theo hắn tới đây.”

Chị dâu Thường Sơn nghe xong, tức giận nói: “Cái tên Trần Tam Nhi này, luôn luôn trộm cắp, lần này lại không biết là nhà ai bị dính chưởng.”

Triệu Kha cũng không thấy được trong tay Trần Tam Nhi có cầm theo đồ vật gì, nên không có hùa theo cô ấy, vẫy vẫy tay tạm biệt: “Hai anh chị nhanh đi ngủ đi, em đến khu thanh niên trí thức.”

Giọng nói của Chị dâu Thường Sơn đối với cô trong nháy mắt trở nên đặc biệt tốt, “Em sao lại tốt như vậy? Người ta tranh chức giáo viên với em, em còn đem bài soạn đến cho người ta mượn .”

Triệu Kha thật ra cũng không phải là thánh mẫu hay gì, chuyện này tuy chẳng có gì phải giấu diếm, thế nhưng bây giờ bị Trần Tam Nhi quấy nhiễu một hồi, làm cho cô giống như đang cố ý phô trương thanh thế, liền nói: “Thanh niên trí thức Trang cũng rất chân thành, mặc dù là dạy thay, chúng ta đều không muốn làm chậm trễ bọn nhỏ đọc sách.”

Chương 68: Cấu Trúc 4

Chị dâu Thường Sơn lại thuận miệng khen Trang Lan một câu, rồi sau đó hỏi: “Để anh của em đưa em đi?”

Triệu Kha lung lay cây đuốc, “Không có việc gì, em có cầm vũ khí.”

Hai vợ chồng đều cười, “Vậy được, mau đi đi.”

Triệu Kha quay người trở về, một mình yên lặng đi, vừa đi vừa ngẫm.

Trong tiểu thuyết, tính huống khiến Trần Tam Nhi cùng với cô gặp nhau so với hiện tại không có khác nhau gì, hắn là một tên trộm khôn khéo biết lừa người, toàn bộ dân thôn Triệu người gặp người mắng, chó gặp chó chê.

Đội sản xuất vì sao một mực tha thứ cho Trần Tam Nhi, một mặt do cha của hắn là người tốt, một mặt là hắn cũng không làm gì quá gian ác hại người, cho nên bình thường đều là dạy dỗ một lần rồi tha.

Nhưng trong tiểu thuyết, kết cục của hắn rất thảm, bởi vì đối thanh niên trí thức nữ “Đùa nghịch lưu manh”, bị phán án tử hình.

Hắn khi dễ thanh niên trí thức nữ cũng không phải là nữ chính Trang Lan, Trần Tam Nhi đối với Trang Lan chỉ là ngoài miệng trêu chọc vài câu, người hắn khi dễ là một cô gái khác.

Khu thanh niên trí thức châm đèn sáng rỡ, Triệu Kha đi vào viện nhỏ của khu thanh niên trí thức, gõ vang cửa phòng của thanh niên trí thức nữ.

“Két ——”

Người mở cửa là Trang Lan, cô ấy kinh ngạc, “Triệu Kha?”

Triệu Kha gật gật đầu, “Trễ thế này mà còn quấy rầy.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Trang Lan mở rộng cửa, mời cô đi vào.

Triệu Kha không tiến vào, đứng ở cửa hướng về phía hai thanh niên trí thức nữ đang ngồi bên trong gật đầu chào hỏi, ánh mắt dừng lại trên người Phương Tĩnh - một thanh niên trí thức nữ có học đã chuyển đến thôn năm 70, sau đó nhìn về Trang Lan, “Đóng cửa lại đi, mắc công có côn trùng bay vào, hai ta ở bên ngoài nói hai câu.”

Trang Lan đối mặt với cô không hiểu sao có chút thấp thỏm, ngoan ngoãn cùng với cô đi ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.

Trong phòng, Tô Lệ Mai trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn, nhỏ giọng cùng Phương Tĩnh nói: “Chị Phương, chị nói cô ấy muộn như thế rồi mà còn tìm Trang Lan làm gì? Có phải đánh nhau hay không?”

Phương Tĩnh nhìn thoáng qua cửa đang đóng chặt, yên lặng chui vào chăn mền, không nói một tiếng.

Cô như thế này, Tô Lệ Mai cũng mất hứng, một người nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa.

Ngoài cửa, Triệu Kha đem vở bài soạn đưa cho Trang Lan, “Triệu Phong mượn của tôi, cô lần sau có việc gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi không chắc có thể giúp được cho cô nhưng chắc chắn sẽ không từ chối, đầu cậu ấy chứa nước, trời tối như thế này còn giả vờ thành trộm để tìm tôi, có chậm trễ cô chuẩn bị bài không?”

Trang Lan mặt trong phút chốc đỏ bừng, đưa tay nhận vở soạn bài, nói lời cảm ơn.

Triệu Kha vô tình khoát tay, “Đây là của chị cả tôi, cô giữ gìn cẩn thận là được.”

“Tôi chắc chắn sẽ không làm hỏng.”

Triệu Kha gật gật đầu, nhìn lướt qua cửa phía sau cô ấy, giống như không để tâm mà căn dặn: “Thôn Triệu có rất ít người ngoài đến, lại có đội dân binh, trị an nên cũng không quá nguy hiểm, thế nhưng các cô là thanh niên trí thức nữ ban đêm vẫn không nên ra ngoài một mình, lỡ như đụng phải mấy con dã thú trong thôn, cũng sẽ sợ chết khiếp.”

Trang Lan khẩn trương, “Trông thôn còn có dã thú?!”

“Lợn rừng, trước kia tiến vào thôn, những năm này đội trưởng thỉnh thoảng sẽ tổ chức cho các thanh niên trai tráng trong thôn đi săn một trận, dạo này cũng ít thấy, nhưng cũng không phải là không thấy.”

Kỳ thật trong thôn vì phòng ngừa dã thú làm hư hại hoa màu, ban đêm cũng sẽ có người đi tuần tra, chỉ cần có người hô to một tiếng, tất cả các nhà đều sẽ cầm đuốc lao ra.

Cũng không phải không an toàn như cô nói

Cho nên Triệu Kha hù dọa xong, lại an ủi: “Bình thường sẽ không có việc gì, trong thôn có nhiều người như vậy, dã thú cũng thấy sợ hãi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play