Trong nhà không có đèn điện, đồng chí Dư Tú Lan không nỡ đốt nến hay đèn dầu, trời sắp tối, Triệu Kha cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, thiu thiu buồn ngủ.
“Cốc, cốc, cốc...”
Tiếng gõ cửa sổ vang lên.
Triệu Kha ngẩng đầu, một bóng người cao lớn đang cúi người trên cửa sổ.
Tiếng gõ cửa sổ vẫn tiếp tục không ngừng, bên ngoài có người đè ép cuống họng nhỏ giọng nói chuyện: “Chị hai, chị đã ngủ chưa?”
Rõ ràng hình ảnh này chỉ có vài phần đáng sợ nhưng hết lần này đến lần khác, cậu lại làm ra mười phần sợ hãi.
Cấu trúc của nhà Triệu Kha, phòng cũ ở phía bắc và phía nam là chính phòng, trước kia là phòng của ông bà nội Triệu Kha, sau đó Dư Tú Lan cùng Triệu Kiến Quốc kết hôn, hai người ở sát bên phòng chính cũ sau đó chuyển sang phòng phụ.
Sau khi ông bà nội của Triệu Kha qua đời, chị em Triệu Kha cũng lớn lên, hai vợ chồng liền chuyển đến phòng chính còn chị em bọn họ thì ở phòng phụ.
Phòng chính cùng phòng phụ mặc dù cách nhau ở giữa bởi phòng bếp, nhưng nếu cứ mặc kệ để Triệu Phong tiếp tục, khẳng định sẽ náo loạn đến cha mẹ.
Triệu Kha khoác thêm lớp áo ngoài đứng lên, mở cửa sổ ra một khe nho nhỏ, “Làm gì?”
Triệu Phong cẩn thận quay đầu liếc mắt một cái, lập tức cười ngây ngô lấy lòng với người bên trong cửa sổ, “Chị hai, có tiện không? Để em đi vào rồi nói.”
Triệu Kha đóng lại cửa sổ, mặc quần áo tử tế, mở cửa cho Triệu Phong bước vào, “Nói đi.”
Triệu Phong cũng không bước vào bên trong, đứng ở cửa phòng, nhỏ giọng hỏi thăm: “Chị hai, chị có thể cho em mượn vở soạn bài của chị cả được không?
Em mượn làm gì?
Triệu Kha liếc mắt vào phòng ngủ mờ mờ, “Trái gió trở trời thế nào mà nay em lại muốn đọc sách?”
“Ban đầu em định buổi trưa đã mượn rồi nhưng gặp nhiều chuyện làm chậm trễ. Sáng ngày mốt chị hai cũng chưa cần tới mà, trước cho em mượn có được không?”
Triệu Kha không nhúc nhích, hỏi lại: “Em muốn lấy liền bây giờ hả?”
Triệu Phong gật đầu, “Ngày mai Trang Lan có thể xem vào sáng sớm.”
Triệu Kha thật muốn vì em trai của mình mà vỗ tay tán thưởng, nhất cự ly, nhì tốc độ, đáng tiếc hai người nhân vật chính ngày ngày ở chung, lâu ngày sinh tình, cũng không có chút liên quan gì đến cậu.
“Chị hai, có được hay không?”
Được, thế nào lại không được.
Triệu Kha từ trong ngăn kéo lấy ra bài soạn, “Để chị đưa cho cô ấy giúp em.”
Triệu Phong “A” một tiếng.
“A cái gì mà a, em là con trai, trời tối lại đến tìm nữ thanh niên trí thức người ta, lời này mà truyền đi, còn gì là mặt mũi con gái nữa?”
Triệu Phong vội vàng nói: “Em là lo lắng chị hai trời tối lúc về phải đi đường ban đêm, không an toàn.”
“Sao em không nói luôn là tự nhiên trên đất xuất hiện cái hố, chị rơi vào đó?”
Triệu Phong im lặng một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: “Hay là…em đi cùng chị?”
“Thôi khỏi.”
Triệu Kha chính là muốn ngăn cách cậu cùng Trang Lan, nếu để cậu đi cùng thì chuyến đi này cô đi còn ý nghĩa gì nữa?
“Thật sự không cần sao?” Triệu Phong đi theo phía sau cô ra tới ngoài, nhỏ giọng nói chuyện.
Triệu Kha mở cửa phòng bếp, từ bếp lò bên cạnh cầm lấy một cây đuốc, nhờ vào ánh trăng vung một chút, ra hiệu cho Triệu Phong đang đứng chắn ở cổng tránh ra.
Triệu Phong cấp tốc lùi đến bên cạnh, không cẩn thận đá phải cửa phòng bếp, “Ầm” một tiếng.
Một giây sau, bên trong phòng cũ vang lên tiếng đồng chí Dư Tú Lan mắng: “Ăn trộm!”
Triệu Phong chột dạ che miệng.
Triệu Kha ngữ điệu như thường đáp lại: “Mẹ, con cùng Triệu Phong ngày mai phải tổng vệ sinh một lần, mẹ cùng cha bắt đầu từ ngày mai đem tất cả quần áo bẩn đặt lên giường giúp con.”
Dư Tú Lan bớt giận, “Được, ngủ sớm một chút.”
Triệu Phong: “Sao em không biết ngày mai có tổng vệ sinh?”
Ngày mai, cậu còn muốn đến trường học nhìn Trang Lan lên lớp...
Chương 66: Cấu Trúc 2
Triệu Kha đã sớm nhìn thấu cậu, quang minh chính đại nói: “Với tính cách kia của chị cả, trở về mà thấy nhà mình còn bừa bộn chưa được dọn dẹp? Đó còn là nghỉ sao? Em không làm thì ai làm?”
Đúng là vậy, Triệu Phong gật đầu.
Không sao, còn có ngày mốt, Hồ Hoà Chí không đi dạy thay, ngày mốt vẫn là Trang Lan...
Nhưng mà ngay sau đó, Triệu Kha liền nói: “Ngày mốt em cùng chị lên núi, hái một ít cây nấm và rau dại, xem xem có thể làm thêm chút đồ ăn gì ngon không, cũng không biết một tuần nay chị cả ăn uống như thế nào...”
Triệu Phong: ...”
Triệu Kha nói đến hợp tình hợp lý, không có cách nào từ chối.
Không nhìn thấy Trang Lan giảng bài...
Triệu Kha tiếp theo cũng không nói thêm gì nữa, giống như chị hai tốt để cậu trở về ngủ.
Triệu Phong ỉu xìu vỗ vỗ đầu xoay người.
Nơi duy nhất trong thôn được mở điện, là Uỷ ban Đội, bởi vì Uỷ ban Đội phụ trách điện thoại, còn có một cái loa, dùng để tuyên bố thông tri, đọc tin tức, lâu lâu, công xã sẽ xuống để tổ chức cho xã viên xem phim.
Triệu Kha đi trên đường đất ở thôn, hai bên đường không có ánh đèn, tất cả đều im ắng.
Con đường này cô đã đi vô số lần từ nhỏ đến lớn, Triệu Kha nhớ kỹ có một nhà nuôi chó, thời điểm sắp đến gần cô đột nhiên chạy chậm lại, dậm mạnh chân xuống đất phát ra tiếng động.
“Gâu gâu gâu......”
Chó phản ứng rất nhanh nhạy, sủa không ngừng.
Trong phòng, tiếng chủ nhân mắng chửi truyền ra thật xa, giống như lập tức đánh thức đêm tối, mấy nhà xung quanh đều có động tĩnh.
Kẻ đầu têu Triệu Kha nghe âm thanh vang lên sau đầu, nhếch miệng lên.
Người trưởng thành ngẫu nhiên cũng sẽ có tính trẻ con, tỉ như đêm hôm khuya khoắt quấy nhiễu mọi người đi ngủ.
Triệu Kha tâm tình rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng.
Nơi ở của thanh niên trí thức tương đối xa, càng đi đến nơi ở của họ, ven đường cây càng nhiều.
Triệu Kha lại đi trong chốc lát, luôn cảm thấy phía sau là lạ, bước chân trở nên chậm, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu.
Dưới ánh trăng, một trận gió thổi qua, bóng cây lắc lư, rầm rầm rung động.
Trừ cái đó ra, cái gì cũng không có.
Nhưng không biết có phải do tâm lý hay không, cảm giác có chút đáng sợ.
Có thể là chuột?
Triệu Kha mang theo hoài nghi quay đầu trở lại, tiếp tục bước về phía trước.
Đi thêm vài bước, vẫn là âm thanh này, lần này rõ ràng hơn, tựa như là đá phải cục đất......
“Ai?!”
Triệu Kha hướng về phía sau hô quát, “Ra đây!”
Không ai đáp lại, cũng không có bất kỳ bóng người nào.
Ánh mắt của Triệu Kha đặt lên hai cái cây to đang lay động một hồi lâu mới dời tầm mắt.
Cô giống như là đưa ra quyết định cuối cùng, là do cô suy nghĩ nhiều, quay đầu tiếp tục đi.
Lần này chân bước không nhanh không chậm, chỉ là vô tình hay cố ý đi tại bóng cây bên trong.
Thân ảnh của cô thỉnh thoảng không hoà vào trong bóng tối, sau đó đến sau một cái cây, biến mất không thấy gì nữa.
Một lát sau, một người đàn ông từ trong bóng cây cách đó không xa bước ra, nhìn trái nhìn phải, không thấy được thân ảnh của Triệu Kha, bước nhanh mấy bước đi tới, dừng ở nơi mà Triệu Kha biến mất.
“Người đâu rồi?”
Triệu Kha từ phía sau cái cây bước ra, ở phía sau hắn hạ thấp giọng đáp “Chị ở ngay phía sau cậu đây.”
“Má ơi!”
Người đàn ông bị dọa đến kêu to, giật mình nhảy ra xa.
Triệu Kha mới đầu tưởng rằng Triệu Phong không an tâm về cô, vụng trộm đi theo sau để bảo vệ, thế nhưng, vừa rồi người này tiến lại gần, cô mới nhận ra đây là tên lông bông trong thôn, Trần Tam Nhi.
“Trần Tam Nhi, đêm hôm khuya khoắt cậu không ở nhà ngủ, đi ra ngoài hù dọa người làm gì?”
Trần Tam Nhi vỗ vỗ ngực khôi phục lại nhịp tim bình thường, lắp ba lắp bắp nói: “Thế nào lại là chị?”
Triệu Kha nghiến chặt răng, “Chứ cậu tưởng ai?”