Triệu Kha rất chắc chắn gật đầu, “Chúng ta đôi khi sẽ gặp được rất nhiều điều ngoài ý muốn trên chặng đường đến thành công, nếu vậy chúng ta phải dũng cảm, kiên cường, cố gắng hết sức phòng tránh những điều không mong muốn này xảy ra trong tương lai, có được hay không?”
Ngụy Như Nguyệt chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, không cầm lòng được mà đồng ý: “Dạ được ạ.”
Thật nghe lời.
Triệu Kha cười híp mắt vươn tay, giúp cô bé chỉnh lại vài sợi tóc lệch ra do trận xoa đầu lúc nãy.
Bỗng nhiên, Triệu Kha cảm nhận được có một tầm mắt đang nhìn mình, nghiêng đầu sang xem xem, phát hiện người đó là Phó Hàng, hơi ngạc nhiên.
Trên mặt Phó Hàng không hề lộ ra chút bối rối nào khi bị người ta bắt gặp mình nhìn chằm chằm, khựng lại mấy giây, thản nhiên gật đầu chào hỏi cô, rồi gánh thùng nước vòng qua hai người, sau đó rời đi.
Triệu Kha bên đây thì đang đánh giá thân hình thẳng tắp và bước chân vững vàng của Phó Hàng, nhưng không kiềm được mà lướt qua vai rộng và mông nhỏ của con trai nhà lành người ta một chút.
Ái chà, xem ra người đẹp hệ tri thức này không thuộc loại người yếu đuối à nha.
Sau khi Triệu Kha quay về cũng chưa từng suy nghĩ quá nhiều về cốt truyện nguyên tác có dính dáng tới nam, nữ chính, bây giờ nghĩ lại, những lần nam chính giúp đỡ nữ chính có hai lần ra tay đánh nhau, một lần là với tên du côn pháo hôi* trong thôn, còn một lần là với em trai nam phụ của cô.
*Pháo hôi: nhân vật làm nền cho nhân vật chính.
Có điều trong nguyên tác Triệu Phong rất anh hùng không chơi đấm đá chân tay, nhưng giờ thời thế đã thay đổi, lỡ như mà nam chính với em trai cô có nhào vào đánh nhau trong tương lai thật, thì chưa chắc Triệu Phong sẽ thua.
Triệu Kha không để trong lòng việc cô tình cờ gặp Phó Hàng, chào tạm biệt cô bé Ngụy Như Nguyệt xong liền trở về nhà.
Thời điểm nấu cơm tối, Triệu Kha phụ giúp đồng chí Dư Tú Lan nhóm lửa, thuận miệng kể cho bà nghe về Ngụy Như Nguyệt.
Tay đang lật xào đồ ăn của bà ngừng lại một chút, đậy nắp nồi mới bắt đầu kể cho cô chuyện nhà cô bé: “Đứa bé kia cũng thật đáng thương, mẹ con bé lúc sinh nó ra thì không may mắn bị thương, không thể tiếp tục mang thai, cha con bé Ngụy Đại Hải vì không có được con trai nối dõi, uống chút rượu thì sẽ đánh vợ, có vài lần đánh nặng đến mức không xuống giường được.”
“Gì chứ?”- Triệu Kha ngồi trên ghế đẩu* quay đầu lại nhìn mẹ ruột: “Vậy mẹ mặc kệ cho chuyện đó tiếp diễn sao?”
* Ghế đẩu:
“Mẹ làm gì được giờ? Con nói xem mẹ ngăn được sao? Hai vợ chồng vẫn sống tốt với nhau đấy thôi.” Dư Tú Lan liếc cô một cái, vừa thái thịt cạch cạch vừa nói: “Cũng may là Ngụy Đại Hải còn sót lại chút lý trí, không đánh trẻ con.”
Chủ nhiệm hội phụ nữ lại mặc kệ phụ nữ bị bạo lực gia đình… Trong lòng Triệu Kha rất khó chịu, nhưng loại chuyện này, đồng chí Dư Tú Lan đúng thực là khó mà kiểm soát, chỉ có thể đau lòng trơ mắt ra mà nhìn.
Nhưng nếu nói ra thì chuyện này không liên quan đến cô.
Triệu Kha quay người về, im lặng nhóm lửa.
·
Chạng vạng tối, khoảng hơn sáu giờ, có một vị khách quý không mời mà đến khu thanh niên tri thức.
Hồ Hòa Chí hiền lành chào hỏi, sau đó được người quen là một thanh niên tri thức lớn tuổi mời vào phòng* ngồi.
*Chắc giống ký túc xá.
Anh ta vừa đặt chân vào phòng của nam thanh niên tri thức, là mắt đã quét đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Phó Hàng.
Phó Hàng ngồi ở bàn học, trên đó chỉ đốt duy nhất một ngọn nến, cầm một cây bút máy nhìn qua là biết không hề rẻ, cúi đầu viết gì đó, đến liếc còn không thèm cho Hồ Hòa Chí một cái.
Ánh mắt Hồ Hòa Chí lướt từ bộ quần áo đến cái đồng hồ trên người Phó Hàng, rồi nhìn sang cây bút máy không phải hạng xoàng kia, trong mắt lộ ra ghen ghét.
Chương 64: Chạy Đằng Trời 4
Thanh niên tri thức lớn tuổi Lưu Hưng Học hỏi anh ta: “Anh Hồ, sao hôm nay anh lại bỏ thời gian đến đây?”
Hồ Hòa Chí thu lại tầm mắt, thở dài một hơi, trả lời: “Nói ra cũng không sợ các chú chê cười, anh muốn đăng kí làm giáo viên, cũng chỉ muốn thanh niên tri thức chúng ta có thể hòa tan làm một với đội sản xuất, đáng tiếc......”
Lưu Hưng Học liếc qua nhìn Đặng Hải Tín- một thanh niên tri thức lớn tuổi khác, bọn họ đều đã biết chuyện xảy ra hôm qua.
Hồ Hòa Chí nói lấp lửng rồi ngừng, một lần nữa tươi cười như không có việc gì, nói: “Có điều anh nhận ra, nếu anh không được chọn, thì không có nghĩa thanh niên tri thức chúng ta bị tuyệt đường sống.”
“Có ý gì?”
Hồ Hòa Chí nhìn về phía Phó Hàng: “Thanh niên tri thức Phó, cậu là người tốt nghiệp cấp ba, nghe nói rất am hiểu khoa học tự nhiên, cậu có hứng thú làm giáo viên không?”
Phó Hàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hồ Hòa Chí.
Hồ Hòa Chí không nhìn ra được người đối diện đang nghĩ gì, nói tiếp: “Là như thế này, bà của ta ở trong thôn cũng có chút người quen, đồng ý bỏ phiếu, nhưng anh cảm thấy cậu hẳn là có ưu thế nhiều hơn anh, nếu như cậu muốn, anh có thể nhờ bà bảo nhóm nhân viên công xã bầu cho cậu, tỉ lệ thành công là rất lớn, đến lúc đó cậu sẽ là niềm tự hào của thanh niên tri thức chúng ta.”
Phó Hàng nhìn cực kỳ rõ ràng những tính toán trong mắt anh ta, nói trúng tim đen hỏi: “Vậy anh được lợi gì?”
Hồ Hòa Chí kiên trì, đàng hoàng ra vẻ: “Chúng ta đều là thanh niên tri thức, đương nhiên là anh muốn đoàn kết tăng thêm sức mạnh cho thanh niên tri thức rồi...”
Phó Hàng không rảnh nghe anh ta nói nhảm tiếp, vì thế cắt ngang, hỏi: “Vậy lợi ích anh muốn là gì?”
Ánh mắt Hồ Hòa Chí vô thức liếc qua đồng hồ với bút máy của Phó Hàng, ấp a ấp úng nói: “Bà anh vì muốn quyên gọi mọi người nên tặng ra không ít đồ tốt... Anh không có ý gì khác đâu, chỉ mong cuộc sống của bà ấy khá hơn một chút.”
Một thanh niên tri thức mới tới- Lâm Hải Dương nghe mấy lời này không vô, đang nằm trên giường cũng phải vén chăn ngồi dậy, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Vậy nếu như không được chọn thì sao? Không được chọn thì cũng phải trả thù lao cho anh à?”
Hồ Hòa Chí không đáp.
Phó Hàng lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú.”
Sau đó lập tức quay người lại vùi đầu viết gì đó tiếp.
Sao lại có người không biết nể nang ai như vậy chứ, Hồ Hòa Chí nhăn mặt lại.
Lâm Hải Dương “không” cẩn thận nói: “Thanh niên tri thức Hồ hẳn là thấy năng lực của mình kém hơn nhiều so với cái cô Triệu Kha kia, cho nên muốn đẩy trách nhiệm cho Phó Hàng à? Đừng tưởng chúng tôi không biết, anh căn bản chỉ muốn kiếm lợi về cho một mình mình mà thôi.”
Hồ Hòa Chí phút chốc đứng lên, thẹn quá hoá giận, “Cậu đừng có xuyên tạc ý tốt của tôi.”
Lâm Hải Dương nhún vai, mặt nghênh ngang như viết đầy mấy chữ “nói đúng quá chứ gì” hay “tôi lại sợ anh quá cơ”.
Hai thanh niên tri thức lớn tuổi đều là kẻ già đời, sớm đã nhìn thấu nên cũng chẳng trợ giúp Hồ Hòa Chí.
Hồ Hòa Chí không có chỗ dựa, chỉ nói một câu “làm người tốt mà người ta không tôn trọng”, giận đùng đùng rời đi.
Lâm Hải Dương nói nói cười cười với hai thanh niên tri thức lớn tuổi, xuyên suốt cuộc trò chuyện nói gần nói xa nhắc đến tên Triệu Kha đến mấy lần.
Thật sự thì cô hiện tại quá nổi tiếng, là nhân vật trung tâm bàn luận của đội sản xuất thôn Triệu.
Phó Hàng không khỏi ngẩn người, anh ấy trước giờ không phải người chú ý nhiều đến chuyện xung quanh, nhưng không hiểu do vô tình, cố ý mà gần đây nghe được rất nhiều về cô.
Giống như cái đầm lâu lâu mới lăn tăn gợn sóng trước đây ở đội sản xuất thôn Triệu, bây giờ cô bỗng nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng lặn xuống dưới, tự do bơi lội bên trong.
Sức sống tràn đầy như nàng tiên cá, lập tức dậy sống hồi sinh thôn Triệu.