Âm thanh la mắng hùng hổ, thế nhưng bà hai Triệu cũng đâu phải người hiền lành gì, lúc này lớn giọng hơn gấp mười lần anh ta, nạt: “Mày ăn cơm nhà tao, xài đồ nhà tao, năng lực thì đếch có, bộ đến lượt mày lên giọng trách tao à!”
Biểu tình trên mặt Hồ Hòa Chí như xịt keo cứng ngắc, giờ mới hoàn hồn, lập tức điều chỉnh lại giọng điệu, ăn nói khép nép xin lỗi: “Bà, con cũng bị gia đình Triệu Kha chọc tức đến chập mạch rồi, lúc nãy nóng ruột quá, bà xem con còn nhỏ đừng so đo với con được không ạ?”
Triệu Phương Phương ở bên cạnh: “Đúng vậy đó bà, Hòa Chí không hề có ý trách mắng gì đâu ạ, anh ấy gấp quá nên mới vậy.”
Bà hai Triệu hung hăng trừng Hồ Hòa Chí một cái: “Ăn cơm!”
Hồ Hòa Chí nén giận đi theo sau Triệu Phương Phương, rũ đôi mắt tràn đầy lửa hận thù xuống.
Anh ta sớm muộn gì cũng sẽ rút sạch giá trị trên người những kẻ ngu xuẩn này rồi vứt bỏ chúng!
Trên bàn cơm, bầu không khí đọng lại, không một người nào lên tiếng, chỉ có tiếng bát đũa của bà hai Triệu va vào nhau kêu lạch cạch lạch cạch rõ lớn, giống như đang phát tiết sự tức giận trong lòng.
“Rầm.”
Bà hai Triệu nặng nề đặt bát xuống.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía bà ta.
Bà hai Triệu phẫn nộ nói: “Không thể để mất nhiều hơn được, bà phải đi hỏi đòi lại đồ một chút.”
Bà ta nói xong lập tức đứng dậy đi ra ngoài, không chút để ý đến mặt mũi đã quẳng xuống mương lúc nãy ở trong thôn.
Hồ Hòa Chí không đủ tự tin như bà ta, anh ta vốn không có ưu thế vượt trội bằng một con bé dưới quê, lại có thêm vụ lùm xùm này cản trở, chắc chắn xác suất anh ta được bỏ phiếu không những tăng mà còn giảm.
Ngay cả khi biết mình không được chọn, anh ta cũng không cam lòng việc Triệu Kha dễ dàng có được chức giáo viên như thế .
Ánh mắt Hồ Hòa Chí giật giật, trong đầu nảy ra một ý tưởng.
·
Bà hai Triệu chạy từ nhà này qua nhà khác.
Đa số những người đã nhận hối lộ của bà ta, mặt ngoài đều vâng vâng dạ dạ bảo mình sẽ không đổi ý bầu cho Triệu Kha, chỉ là không biết trong lòng nghĩ gì.
Bà hai Triệu hài lòng đi về.
·
Triệu Kha phải đến trường vào buổi chiều, để dạy thay cho Hồ Hòa Chí.
Tất cả bọn nhỏ đều rất hoan nghênh cô, tiếng nói non nớt vang lên giòn tan: “Chúng em chào cô Triệu ạ.”
Triệu Kha cười cười đáp lại, sau đó nhìn về phía Ngưu Tiểu Cường, nhẹ nhàng hỏi: “Ngưu Tiểu Cường, em đã khỏe hơn chưa? Em không cần mở miệng nói chuyện, gật đầu hoặc lắc đầu là cô hiểu rồi.”
Ngưu Tiểu Cường cứng cỏi, nhe răng, dùng lực gật đầu.
Triệu Kha mỉm cười, khi cô dời ánh mắt đi, thì thấy cô bé ngồi cùng bàn hôm ấy đang ủ rũ gục đầu xuống bàn, dường như đang không vui.
“Chúng ta bắt đầu học nhé.”
Khi Triệu Kha lật sách, tình cờ nhìn thoáng qua danh sách chỗ ngồi trên bục giảng, cô bé ngồi cùng bàn với Ngưu Tiểu Cường tên là... Ngụy Như Nguyệt.
Tên nghe rất êm tai.
Triệu Kha dạy học như không có gì xảy ra, sau giờ học, cô còn chủ động dẫn bọn nhỏ đến sân chơi giải trí.
Bản thân cô chơi rất vui vẻ, có điều không đến nỗi quên trời quên đất, vẫn chú ý thấy cô bé Ngụy Như Nguyệt không có tham gia chơi cùng, từ đầu đến cuối ngồi đợi mọi người một mình ở lớp học.
Vào giờ tan học, bọn nhỏ vây quanh Triệu Kha, bước chân lon ton đi về chung với cô, trên đường đi miệng cứ líu ríu không ngừng, sau đó từng bé một tách ra ở từng cái ngã ba.
Đến cả Ngưu Tiểu Cường cũng đã vẫy tay chào tạm biệt cô rồi, giờ chỉ còn thừa lại một bé gái lẻ loi im thin thít nãy giờ đang đi phía trước, cô bèn tăng tốc độ bước nhanh tới gần cô bé.
Bên cạnh đột nhiên có thêm hơi thở của một người, Ngụy Như Nguyệt giật nảy mình, lúng túng mở miệng: “Cô, cô Triệu ạ.”
Chương 62: Chạy Đằng Trời 2
Vẻ mặt Triệu Kha dịu dàng như nước, quan tâm hỏi han: “Cô thấy tâm trạng em hôm nay không vui cho lắm, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngụy Như Trăng không dám ngước mặt lên, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Triệu Kha thấy thế, thì không hỏi nhiều nữa, tay nhè nhẹ khoác lên vai cô bé.
Thân thể Ngụy Như Nguyệt run lên một cái, lập tức phát hiện ra Triệu Kha đang ôm mình, bấy giờ mới bình tĩnh lại, khuôn mặt hồng như hoa đào nở rộ.
Một nữ thanh niên ba tốt, hiền lành, tốt tính như cô, vậy mà dọa sợ một mầm non mới lớn run lẩy bẩy.
Lần này, Triệu Kha quyết định hạ giọng nhỏ nhẹ, vô hại hết mức có thể, lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí này: “Ở trường em có bạn thân không?”
Ngụy Như Nguyệt chậm rãi lắc đầu, một lát sau, lí nhí đáp: “Em có một người bạn thân trong thôn, nhưng bạn ấy không đi học.”
Triệu Kha dừng lại, hỏi: “Là một bạn nữ sao?”
Ngụy Như Nguyệt gật đầu, “Dạ.”
Hiện giờ hầu như điều kiện nhà nào cũng không khá khẩm mấy, tuy rằng biết sinh đẻ nhiều con sẽ không có tiền cho chúng ăn, nhưng vì tin tưởng vào quan niệm dân gian nhiều con, nhiều phúc nên nhà nhà tranh nhau đẻ bầy bầy, đàn đàn.
Nuôi con đã không dễ mà muốn nuôi cho con ăn học thì phải khó gấp bội, vì vậy tài nguyên gia đình sẽ đổ vào những đường khác chứ ít ai sẽ trả giá toàn bộ vào con đường tri thức.
Bé trai sinh ra chỉ cần thở thôi, là gia đình đã cưng nựng trong lòng bàn tay rồi, dốc hết toàn lực nuôi bé khôn lớn, vì thế thành phần bị hy sinh thường là những bé gái.
Không tính gia đình ba chị em Triệu Kha, vì họ là một trong những ngoại lệ.
Triệu Kha mỗi lần nghe được loại chuyện này, lòng cô tràn đầy thương xót, nhưng vì đây không phải chuyện nhà cô, không thể xen vô mà dạy người khác cách nuôi con được.
“Cô Triệu ơi...”
Triệu Kha hoàn hồn, dịu dàng đáp: “Ơi?”
Ngụy Như Nguyệt cắn môi, ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng mờ mịt hỏi cô: “Em có phải xém chút nữa là hại chết bạn Ngưu Tiểu Cường không ạ?”
Triệu Kha kinh ngạc: “Sao em lại nghĩ vậy?”
Ngụy Như Nguyệt nghẹn ngào: “Khi Ngưu Tiểu Cường bóp lấy cổ họng bạn ấy, đã vỗ vỗ vào người em, nhưng lúc đó em tưởng bạn ấy đang giỡn, vì vậy mới không nhìn bạn ấy, rồi sau đó... Sau đó em phát hiện bạn ấy muốn em gọi thầy, nhưng em sợ quá nên...”
Ở sau lưng hai người, Phó Hàng đang im lặng gánh hai thùng nước nghe vậy nâng mắt lên, nhìn về phía Ngụy Như Nguyệt.
Triệu Kha không biết đằng sau có người, xoa đầu Ngụy Như Nguyệt: “Chuyện này không trách em được.”
Ngụy Như Nguyệt lắc đầu, tự trách nói: “Nếu như em dũng cảm hơn một chút...”
Triệu Kha nhẹ giọng hỏi Ngụy Như Nguyệt: “Bạn học Ngưu Tiểu Cường có trách em không?”
Ngụy Như Nguyệt mím môi lắc đầu.
“Vậy các thầy cô thì sao? Hiệu trưởng Cố, cô giáo Ngô, kể cả cô, có ai trong chúng cô trách em không?”
Ngụy Như Nguyệt đơ người một lúc, mới tiếp tục lắc đầu.
“Cho nên em đây là tự trách mình, cảm thấy bản thân không làm tốt, phải không nào?”
Ngụy Như Nguyệt thút thít: “Dạ.”
Phó Hàng rũ mắt xuống, bàn tay khớp xương rõ ràng mạnh mẽ siết chặt dây thừng trên đòn gánh.
Triệu Kha mỉm cười, dịu dàng ôm cô bé vào lòng, không tiếc lời khen ngợi: “Em là một đứa trẻ tốt bụng.”
Đôi mắt long lanh ánh nước như lưu ly tinh khiết của cô bé mở to ra, kinh ngạc nhìn cô.
Sườn mặt của Triệu Kha cong cong mịn màng, sợi tóc óng ả, mềm mượt, một nụ hôn như ban phước của thần nhẹ nhàng ịn lên má cô bé, ý cười nơi khóe môi hay trong ánh mắt đều ánh lên vẻ chân thành.
Phó Hàng không khỏi dừng lại bước chân.
Triệu Kha ngồi xổm trước mặt Ngụy Như Nguyệt: “Bởi vì em là một đứa trẻ tốt bụng, nên chuyện gì cũng ôm khư khư trong người chịu đựng, nhưng em có thể nhận biết thiếu sót cần cải thiện của bản thân, rất thông minh, thật sự đáng khen.”
Ngụy Như Nguyệt luống cuống, hai tay nhỏ không biết để đâu đành dán chặt vào nhau: “Thật, thật ạ?”