Mà Triệu Kha bên này cũng bị Triệu Phong kéo lên phía trước, sắp không giữ được cậu, thực sự nhịn không được, đánh vào đầu cậu một cái, “Tìm đội trưởng đi, ngu người ở đây làm gì.”

Triệu Phong hai tay che lại phía sau đầu, quay đầu ai oán liếc nhìn cô một cái, rồi mới hung hăng trừng mắt nhìn cái nhà khi dễ mẹ cùng chị của cậu, nhanh chân từ trong đám người chen đi ra ngoài.

Đối phó với người không biết xấu hổ thì phải so độ mặt dày với bà ta, xúc động quá thì hỏng chuyện.

Triệu Kha chuyển hướng nhìn bà hai Triệu, trên mặt một chút tức giận cũng không có, cúi đầu nhìn một chút chén nát bát vỡ trên đất, cười ha hả nói: “Bà hai, bà biết chén dĩa nhà con đã cũ, đặc biệt tới giúp nhà con thay mới sao, thật sự cảm ơn bà rất nhiều.”

Bà hai Triệu mặt mày trong nháy mắt bị xịt keo cứng ngắc “Ai nói với mày là đổi?”

Triệu Kha chỉ chỉ những người ở phía bên ngoài, “Tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến, là bà lật đổ cái bàn này, không phải cái bàn tự mọc cánh bay. Thế nào, làm hư đồ vật nhà người ta nhưng không muốn bồi thường?”

“Tao sẽ không bồi thường!”

Triệu Kha cũng không tiếp tục cùng với bà tranh luận, “Đợi đội trưởng đến phân xử, bà không muốn bồi thường cũng phải bồi.”

Bà hai Triệu lật bàn là sự thật, thấy mình nói không lại nàng, lập tức giơ tay lên muốn đánh Triệu kha.

Triệu Kha cũng không tránh, chủ động dùng bả vai tiếp được tay của bà, thuận thế “Ài nha” một tiếng ngã trên mặt đất, căn bản là không thèm che giấu ý đồ của mình, ngẩng đầu hướng về phía cha của cô hô lên: “Cha, chân của con không thể động, mau tìm chú đưa con đi công xã, đi đồn công an, con muốn nghiệm thương, con muốn báo cảnh sát!”

Giọng nói của cô căn bản không giống như là đang bị thương muốn đòi công đạo, càng giống là “Mau mau, phòng gạch ngói có chỗ dựa rồi.”

Triệu Kiến Quốc cùng Dư Tú Lan không nghĩ tới con gái của mình luôn điềm đạm, nho nhã, an tĩnh bỗng nhiên làm hành động như thế, ngây người.

Bà hai Triệu ngoài mạnh trong yếu, “Mày đừng có giả bộ, tao căn bản không có dùng sức!”

Triệu Kha chính là cố ý, cũng không sợ người ta có nhìn ra hay không, nhìn ra thì sao? “Con muốn đi báo công an, bà hai Triệu, bà cố ý đánh người, nhất định phải bồi thường.”

Cha mẹ Triệu Phương Phương sợ cô làm náo loạn đến đồn công an xã, một trái một phải giữ chặt bà hai Triệu, “Mẹ, tính toán lại chút đi.”

Bà hai Triệu ba ngày quậy một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, có thể chiếm được hời gì liền chiếm, cho tới hiện tại cũng chưa thất bại bao giờ, tuy sợ nhưng vẫn không vui, “Tính cái gì mà tính? Tính bằng cái gì? Mày đánh cháu rể của tao, cũng phải bồi thường tiền, đi công xã, chúng ta cùng báo án!”

Triệu Kha thờ ơ đổi tư thế, phách lối trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất, “Báo công an đến đây lấy chứng cứ, con là muốn cứu người không cẩn thận đụng phải, bà là cố ý đánh người, nhiều người nhìn thấy như vậy, muốn làm gì thì tuỳ bà.”

Dư Tú Lan cũng thấy vơi bớt cơn giận, đẩy Triệu Kiến Quốc, “Nói đúng, đi tìm xe bò.”

Bà vừa nói dứt lời, Triệu Phương Phương bỗng nhiên ôm bụng, lớn tiếng kêu đau, “Bà ơi, con đau bụng......”

Trong phòng ngoài phòng, lập tức rối loạn lên.

Chuyện gì cũng không quan trọng bằng đứa trẻ, Triệu Kiến Quốc lập tức bước tới xem xét.

Bà hai Triệu trực tiếp đẩy ông ra, “Đừng có giả bộ làm người tốt ở đây!”

Thấy gia đình bọn họ cũng không gấp gáp, Triệu Kiến Quốc lập tức hiểu ra, đứng lên.

Trong sân, không biết là ai hô câu “Đại đội trưởng tới”, tất cả mọi người đứng sang hai bên tạo thành một con đường, Triệu Tân Sơn trầm mặt đi tới, đi theo phía sau ông ta là Triệu Phong và Triệu Vân Vân.

Chương 60: Sở Y Tế 5

Triệu Kha lập tức vỗ vỗ bụi trên người, làm như không có việc gì đứng lên, cũng không đợi bà hai Triệu mở miệng, ra vẻ tốt bụng nói: “Đại đội trưởng, thanh niên trí thức Hồ bị thương nặng ảnh hưởng đến gân cốt, ít nhất phải 100 ngày mới có thể hồi phục, cũng không thể chậm trễ bọn trẻ đi học, buổi chiều để con đi dạy thay đi.”

Bà hai Triệu giật mình, “Ai nói không thể lên lớp? Mày chớ có nói xằng nói bậy!”

“Hoá ra là bị thương không nặng ạ?” Triệu Kha nhíu mày, ánh mắt đảo qua Triệu Phương Phương, lại hướng Triệu Tân Sơn nói, “Chị Phương khả năng là bị động thai khí, chị dễ dàng bị động thai khí như vậy, nhất định là rất cần chồng ở bên cạnh chăm sóc, vẫn là con đi dạy học đi.”

Triệu Phương Phương cứng đờ, không biết làm sao, có chút nóng nảy nhìn về phía bà hai Triệu.

Triệu Tân Sơn vừa nãy cũng đã nghe Triệu Phong kể mọi việc từ đầu tới cuối, nhíu mày nhìn đống hỗn loạn dưới đất, “Việc xảy ra ban sáng, hiệu trưởng Cố, thầy Ngô, còn có các học sinh đều nhìn thấy, cháu gái của tôi sốt ruột, cũng không chú ý đã đẩy Hồ Hoà Chí một chút, tiền xem bệnh để tôi trả.”

Lại còn có chuyện của Triệu Vân Vân, người nhà Bà hai Triệu nhìn nhau một lát, Triệu Phương Phương cùng cha Triệu lúc này mới mạnh dạn đóng vai người tốt, “Đại ca, đây là hiểu lầm, tụi em sao có thể dùng tiền của anh được?”

Triệu Tân Sơn nhìn cô một cái, bỏ qua việc cha Triệu Phương Phương đang lôi kéo tình cảm, giống như đang giải quyết việc chung nói: “Thím hai, thím đập hư đồ đạc của nhà Kiến Quốc, đến bồi thường đi.”

“Thím không có tiền!”

Triệu Tân Sơn lục thân không nhận, “Con sẽ bảo kế toán Ngưu ghi sổ, cuối năm lúc chia hoa hồng, sẽ trừ ra phần đó trong tiền hoa hồng nhà thím.”

Giải quyết thế này, bà hai Triệu thật muốn kêu trời trách đất.

Triệu Kha cười như không cười, nhìn thấy một màn này, bình tĩnh lên tiếng: “Việc mà bà hai cố ý đánh con, con cũng không muốn so đo cùng bà làm gì.”

Cô không gây sự, không có nghĩa là cô sẽ không làm.

Triệu Kha nếu đã muốn cướp, cho dù bà hai Triệu có chạy lên trời hay nhảy xuống đất, thì cô nhất định sẽ không nhả ra.

Thím hai Triệu mượn cớ Hồ Hòa Chí bị cô làm cho thương tích đầy mình mà la làng lên, coi như có thể thừa nhận anh ta chỉ bị va bầm hai chỗ, chứ thật ra chẳng có gì nghiêm trọng cả, Triệu Phương Phương lại không thể nói rằng nãy giờ cô ta giả bộ được.

Cuối cùng bà hai Triệu chả chiếm được lợi ích gì, ngược lại còn thua lỗ không ít, thế là cả nhà phải giấu mặt trốn đi*.

*Gốc là trốn vào đồng hoang= phải trốn đi do cuộc sống quá thất bại, không sống ở đô thị náo nhiệt mà phải trốn ra ngoại ô hoang vắng sống.

Nhóm nhân viên công xã được hít hà thị phi no căng, ai ai cũng đều thỏa mãn giải tán.

Bên đây Hồ Hòa Chí ngồi ở nhà chờ tin tức, nhìn thấy mấy người bà hai Triệu rũ đầu xuống như trái cà héo queo trở về, có linh cảm không tốt, hỏi nhẹ: “Phương Phương?”

Triệu Phương Phương có chút áy náy mà nhìn anh ta, không biết mở miệng ra sao, chỉ đành cắn răng nói lướt qua sự kiện về gia đình của Triệu Kha.

Hồ Hòa Chí càng nghe càng khó thở.

Rõ ràng chỉ cần ngày nào cũng lại nhà khóc lóc quấy phá om sòm là được rồi mà, anh ta chắc chắn rằng một cô gái trẻ như Triệu Kha khi không chịu nổi nữa sẽ buông tay nhường cơ hội cho mình.

Dám chủ động ra tay đập đồ của người ta trước, từ đúng thì cũng bị bắt lấy sơ hở chuyển thành sai mà thôi.

Nông dân, chính là một đám ngu xuẩn, giao việc nhỏ tí tẹo thôi mà chẳng được cái tích sự gì!

Thành sự không đủ bại sự có thừa*!

*Nghĩa là không thành công mà cứ thất bại hoài í.

Hồ Hòa Chí giận đến mức lửa hun cho đầu óc hồ đồ, không kiềm được nữa, dựng râu trừng mắt, to tiếng: “Quậy thì cứ quậy thôi, đập phá đồ nhà người ta làm gì chứ!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play