Mẹ của Tiểu Cường không quan tâm mà buông tay ra, bà nội Ngưu thấy vậy cũng học theo, cứng rắn cầm tay cô nắm lấy cánh gà, tỏ vẻ “Uy hiếp” cô: “Buông tay liền bay.”
Cả gia đình nói xong liền đi.
Con gà kia không biết là lấn yếu sợ mạnh, hay là nghe lời chủ nhân, nằm trong tay Triệu Kha bay nhảy kịch liệt, còn rơi xuống mấy cọng lông gà.
Triệu Kha cố gắng khống chế lại con gà hoang dã, một tay nắm gà một tay xách trứng, căn bản là đuổi không kịp người nhà họ Ngưu.
Lúc này, ba người nhà Triệu về đến nơi, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô, Triệu Phong cười càng ngày càng lớn.
Cùng lúc đó, Hồ Hoà Chí cố gắng nén lại sự buồn bực xảy ra trong tiết dạy buổi sáng, trên đường đi cố ý vịn eo cùng bụng, mọi người nhìn thấy liền hỏi anh ta bị làm sao, anh ta liền cười khổ mà nói: “Buổi sáng có một học sinh bị nghẹn, tôi mới vừa đi tới lối đi nhỏ, Triệu Kha ở đâu xông vào phòng học, đụng tôi một chút, bất quá may mắn, đứa nhỏ kia không có chuyện gì.”
Lời này nói ra, người khác nghe vào, mỗi người đều có một cách lý giải khác nhau.
Người không rõ chân tướng mọi chuyện, sẽ cho rằng Triệu Kha làm chậm trễ Hồ Hoà Chí cứu đứa trẻ, cũng có người cho rằng hôm nay Hồ Hoà Chí dạy thay, Triệu Kha đến trường học là muốn cố ý biểu hiện.
Hồ Hoà Chí mơ mơ hồ hồ đáp lại: “Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện hẳn là không phải như thế đâu.”
Khi anh ta vừa về tới nhà, Triệu Phương Phương trông thấy động tác của anh ta, lo lắng hỏi: “Hoà Chí, anh bị thương sao?”
Hồ Hoà Chí không quan tâm việc cô ta đang mang thai đi quá nhanh thì không an toàn, chỉ tập trung biểu diễn, Triệu Phương Phương đụng một cái vào người, trên mặt anh ta lập tức lộ ra vẻ đau đớn, xuýt xoa một tiếng thật dài.
Triệu Phương Phương lập tức buông tay, gấp gáp đến rối cả lên, “Em đụng anh đau hả?”
Hồ Hoà Chí miễn cưỡng lắc đầu, dùng tay đang trống đỡ lấy cô ta, “Không có
chuyện gì, thân thể em không tiện, cẩn thận một chút.”
Triệu Phương Phương nhìn anh ta với ánh mắt vừa cảm động vừa ngập tràn tình yêu.
Hồ Hoà Chí không đưa Triệu Phương Phương trở về phòng, trực tiếp đi đến nhà chính, ngay trước mặt cả nhà, nắm lấy vạt áo xốc lên, lộ ra phần eo và bụng bị bầm đến tím xanh.
“Trời ạ.” Triệu Phương Phương che miệng, “Sao mà bị thương nặng đến thế này?”
Bà hai Triệu cùng ba mẹ Triệu Phương Phương cũng lo lắng hỏi: “Đây là bị thế nào? Ở trường học dạy thay thế người khác mà cũng sẽ bị thụ thương sao?”
Hồ Hoà Chí đem lời anh ta nói với người ngoài, nói lại với người trong nhà một lần nữa, thêm thắt một chút: “Con vốn định đi đến, chỉ là bị hù doạ nên đến chậm hơn một chút, nào ngờ cô ta đột nhiên xông tới, cứu được con trai của kế toán Ngưu, được mọi người chú ý, nhất định sẽ bỏ phiếu cho cô ta.”
Hồ Hoà Chí thở dài, “Haiz —— Những đồ vật mà bà đã tặng ra ngoài, đoán chừng đều uổng công.”
Bà hai Triệu nghe xong như bị hoá đá, phải bỏ tiền đi tặng đồ để lôi kéo nhiều người như vậy đã khiến bà ta trả giá rất nhiều, hiện tại cháu rể lại nói chuyện này khả năng đã bị “uổng công”, lúc này tức giận, “Triệu Kha nhất định là đang cố ý, bà sẽ đi tìm cô ta! Quậy cho tới khi nào cô ta không chịu nổi nữa thì thôi!”
Hồ Hòa Chí tỏ vẻ khuyên nhủ một chút, đương nhiên là không khuyên được bà hai Triệu đang tức giận.
Ngay cả Triệu Phương Phương cũng có dự định đi hỏi Triệu Kha một chút, bị cha mẹ nàng lấy đứa bé trong bụng ngăn lại.
Hồ Hoà Chí nắm lấy tay Triệu Phương Phương, dịu dàng nói: “Em đừng nổi giận làm gì, sức khoẻ là quan trọng nhất.”
Nhưng mà anh ta dỗ xong Triệu Phương Phương, còn nói chêm thêm một câu: “Đều là do anh không có năng lực, không có cách nào chăm sóc tốt cho em cùng con, cũng không có cách nào hiếu thuận với bà và cha mẹ, nếu không anh cũng chẳng đi tranh cái chức giáo viên này làm gì.”
Chương 58: Sở Y Tế 3
Anh ta nói chuyện như thế, Triệu Phương Phương dù ai khuyên cái gì cũng không nghe, chỉ muốn đi tìm Triệu Kha đòi một lời giải thích.
Thế là nhà họ Ngưu vừa đi không bao lâu, bà hai Triệu mang theo cả nhà ngoại trừ Hồ Hoà Chí, xuất hiện tại nhà Triệu Kha.
Bà hai Triệu đá văng cửa lớn, la lối om sòm: “Triệu Kha! Mày đi ra đây cho tao!”
Ở nhà chính, một nhà bốn người đang dùng cơm bưng bát nhìn sang.
Bà hai Triệu xông tới, chỉ vào mũi Triệu Kha mắng: “Mày như thế nào lại đẩy người? Cái đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy”
Triệu Phong tức giận muốn vung nắm đấm, đứng dậy muốn xông tới, bị Triệu Kha ở bên cạnh ngăn lại.
Dư Tú Lan cùng Triệu Kiến Quốc, lập tức mặt đen như than, “Thím hai, sao lại nói như vậy?”
Hàng xóm thấy gia đình bà hai Triệu la lối cũng chạy tới xem náo nhiệt, tất cả đều chen vào bên trong sân nhỏ.
Bà hai Triệu “Phi” một tiếng, phun ra một ngụm đàm, chửi ầm lên: “Tao chính là đang chửi con nhỏ này, chỗ nào cũng có cái mặt của mày, *** ** mày, tụi bây hôm nay nhất định phải giải thích rõ cho tao!”
Triệu Phong lúc này đã nhịn không được, ánh mắt hung hãn, “Bà đang mắng ai đấy!”
Triệu Kha một tay giữ không được người, đổi thành hai cánh tay ôm lấy, trấn an: “Người ta nói bậy nói bạ, em lại sinh khí như thế là như thế nào?”
Triệu Phương Phương tức giận nhìn Triệu Kha, “Triệu Kha, em như thế là rất mất dạy đó hiểu không, dám mắng người lớn trong nhà, còn ra tay hãm hại anh rể của em, thậm chí còn làm eo anh ấy bị thương, lỡ như sau này để lại di chứng, em bồi thường nổi sao?”
Bà hai Triệu ở bên cạnh tiếp tục nhục mạ: “Triệu Kha, mày vậy mà còn dám mắng tao?! Tao *** ** mày, mày nhất định phải bồi thường cho tao, nếu mày không bồi thường, sau này ngày nào tao cũng đến nhà mày quậy, coi chừng tao đó con ranh kia!”
Bà lão mắng quá khó nghe, mọi người đều cảm thấy khó chịu, nhao nhao mở miệng ——
“Thím hai, Triệu Kha vẫn còn là cô gái nhỏ, bà chửi nặng như thế làm gì?”
“Đúng vậy, tôi vừa rồi gặp Hồ Hoà Chí, thấy cũng không có việc gì lớn.”
“Triệu Kha cứu được đứa trẻ, như thế nào còn phải chịu bà mắng?”
“Còn sao nữa, rõ ràng là sợ mất việc”
Bà hai không rảnh để ý đến những người khác, nhưng nếu muốn bà ta trả lời thì nhất định là do công việc, chắc chắn là vì công việc.
Dư Tú Lan vẫn còn muốn mặt mũi, dù tức giận đến không thể nhịn được cũng không thể giống bà ta hung hăng càn quấy như vậy, muốn cùng bà ta tranh luận: “Bồi thường cái gì mà bồi, bản thân Hồ Hoà Chí đứng bất động tại hành lang chắn đường, con gái của tôi sốt ruột muốn cứu người, sao còn tâm tư mà chú ý đến cậu ta?”
“Cháu rể của tao đã định qua giúp đứa bé rồi, tao thấy rõ ràng là do Triệu Kha cố ý muốn đoạt công lao, nếu không con nhãi này không dạy thay thì đến trường học làm gì?”
Bà hai Triệu đổi hướng nhìn về phía sân nhỏ, hướng về phía người trong thôn la lớn, “Tất cả mọi người nhìn đi, Dư Tú Lan ngoài miệng nói đến rộng lượng, trong lòng còn không phải sợ năng lực của Triệu Kha không bằng cháu rể của tôi sao!”
Dư Tú Lan nổi giận đùng đùng, “Thím hai, thím mà còn như vậy, tôi sẽ không khách khí…”
“Mày muốn không khách khí với tao? Vậy thì tao cũng chẳng khách khí với tụi bây làm gì!”
Bà hai nói rồi lưu loát vọt tới trước bàn, trực tiếp lật ngược cái bàn, bát đĩa lốp bốp rơi xuống vỡ nát, đồ ăn cũng vương vãi ra đầy mặt đất.
Dư Tú Lan không thể nhịn được nữa, lửa giận xông lên đến đầu, lúc này tiến lên.
Mắt vừa nhìn liền muốn nắm lấy tóc của bà hai Triệu, mẹ của Triệu Phương Phương bên này cũng giơ tay lên, Triệu Kha hô một tiếng: “Cha!”
Triệu Kiến Quốc lập tức ôm lấy eo của Dư Tú Lan, kéo lấy bà lùi lại, khuyên nhủ: “Em là chủ nhiệm hội phụ nữ, đừng ra tay.”