Hồ Hòa Chí cầm sách đứng trên bục giảng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn xuống học sinh ngồi phía dưới, nếu có đứa bé nào dám quay đầu, sẽ bị anh ta nhắc nhở ngay lập tức.

Sau đó, anh ta vừa quay đầu thì thấy ngay Triệu Kha và Triệu Vân Vân ngoài cửa sổ, ánh mắt liền lộ ra mấy phần đắc ý, tiếp tục giảng bài, tăng to âm lượng hơn khi nãy.

Triệu Vân Vân nhìn một hồi, kề sát vào người Triệu Kha, nhỏ giọng nói: “Nghiêm khắc thật đó.”

Triệu Kha cách xa ra một chút, mới đáp: “Những nhân viên công xã hẳn là rất mong có giáo viên dạy nghiêm khắc.” – yêu cầu của đội sản xuất đối với giáo viên tiểu học không cao, càng nghiêm khắc thì học sinh ngoan càng tốt chứ sao.

“Chưa chắc.” Triệu Vân Vân sợ cô không vui, trùng hợp nhìn xuống sân thấy có vài ô vuông được mấy đứa trẻ nguệch ngoạc vẽ ra, hưng phấn nói: “Chúng ta đi chơi nhảy lò cò đi, lâu rồi không chơi, nhớ ghê.”

Đến cũng đã đến rồi, chơi một chút cũng được.

Triệu Kha mười tám tuổi tinh thần nhặt được cục đá, cùng Triệu Vân Vân mười tám tuổi thật chơi nhảy lò cò.

Ở lớp học dạy lớp bốn và năm, hiện tại là thời gian nghỉ giữa tiết của cô giáo Ngô, bà nhìn ra cửa sổ thì thấy được hai đứa nhỏ mười tám tuổi đang chơi rất hăng hái dưới sân, mỉm cười, tiếp tục vùi đầu vào giảng bài.

Còn ở trong lớp học dạy lớp một và hai, Hồ Hòa chí giảng bài, cố ý mở cửa rộng ra, lớn tiếng giảng.

Ở chỗ ngồi của khối lớp hai, có một cậu bé vừa viết bài vừa nghịch cục tẩy.

Đột nhiên, tay trái cậu bé bóp cổ mình lại, tay phải vỗ vỗ bạn ngồi cùng bàn.

Người ngồi cùng bàn là một bé gái, bé sợ Hồ Hòa Chí không thôi, tưởng rằng cậu bé lại tìm mình nói chuyện riêng, không dám nhúc nhích, cũng không liếc nhìn cậu bé một cái.

Cậu bé dùng hết sức lực nắm chặt tay cô bé kia, cuống họng phát ra âm thanh “khụ khụ” không ngừng.

Cô bé kia cuối cùng mới dám rón rén liếc qua bên cạnh, chớp chớp mắt, không biết phải làm sao.

Trên bục giảng, Hồ Hòa Chí phát hiện ra hai người đang nhúc nhích, ồn ào bên dưới, nhíu mày mắng: “Không học hành đàng hoàng thì đi ra khỏi lớp!”

Hai tay cậu bé bóp chặt cổ, dùng hết lực ho thứ bị mắc kẹt bên trong ra, mặt đỏ bừng lên, thậm chí bắt đầu tái xanh lại.

Cô bé lập tức bị dọa khóc, há miệng run rẩy hô to: “Thầy ơi! Hu hu hu... thầy ơi...”

Nước mắt nước mũi cậu bé lấm lem đầy trên mặt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn giáo viên dạy thay trên bục giảng.

Hồ Hòa Chí cuối cùng cũng ý thức được trạng thái của cậu bé này không ổn, giật nảy mình, vội vàng tiến lên phía trước hai bước, sau đó ngừng bước không dám đi tiếp.

Anh ta sợ nếu xảy ra chuyện gì, mà mình không giải quyết tốt, trách nhiệm đổ lên đầu anh ta thật sự không gánh nổi.

Trên sân chơi, chân Triệu Kha nhảy vào một ô, ngay sau đó cô nghe được tiếng khóc rất kỳ lạ, dừng lại, một chân đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn qua.

Triệu Vân Vân cũng nghe thấy, mắt liếc qua nhìn Triệu Kha.

Hai người hai mắt nhìn nhau, Triệu Kha nhanh chóng đi về phía phát ra tiếng khóc, Triệu Vân Vân cũng đuổi theo.

Trong lớp học hỗn loạn tưng bừng. Có vài đứa nhỏ bị dọa khóc inh ỏi.

Đôi mắt Triệu Kha đảo quanh lớp học, thuận theo tầm mắt những đứa trẻ nhìn đến đứa nhỏ trung tâm mặt tái xanh lè.

“Trời ơi! Cậu bé bị kẹt gì trong họng ư?”- Triệu Vân Vân kinh ngạc hô to.

Hai mắt cậu bé đẫm lệ mơ hồ nhìn về phía cửa, không phát ra được âm thanh nào.

Triệu Kha sải bước đi nhanh tới, đẩy Hồ Hòa Chí đang chặn đường qua một bên.

Xương hông của Hồ Hòa Chí đập vào cạnh bàn, anh ta ăn đau la lớn: “Triệu Kha!”

Triệu Vân Vân đi theo sau Triệu Kha, vừa kêu “tránh ra tránh ra” vừa đẩy Hồ Hòa Chí vẫn còn đang ngáng đường qua một bên.

Hồ Hòa Chí lại va người vào cạnh bàn, đau đến mức không đứng thẳng nổi.

Chương 56: Sở Y Tế 1

Triệu Kha không nghe lọt tai tiếng la hét của anh ta, đi đến bàn của hai đứa nhỏ đó, vươn tay ôm đứa trẻ mặt tái mét vào lồng ngực, đè tay mình lên rốn cậu bé nhằm gây sức ép để cậu bé dễ nôn ra.

Ở ngoài cửa, hiệu trưởng Cố và cô giáo Ngô cũng chạy tới, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?!”

“Khặc!”

Lúc này, một mảnh nhỏ của cục tẩy bay ra khỏi miệng cậu bé, sau đó lập tức nghe được cậu bé khóc òa lên.

Triệu Vân Vân ngạc nhiên hô: “Ra rồi!”

Hiệu trưởng Cố và cô giáo Ngô nghe vậy, đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Hồ Hòa Chí trong góc, tay đỡ hông, ôm bụng, thật sự cười không nổi.

Cậu bé tên là Ngưu Tiểu Cường, là con trai duy nhất của kế toán đội sản xuất thôn Triệu - Ngưu Văn Sơn.

Những học sinh khác tiếp tục lên lớp, nhà của Triệu Vân Vân cùng với nhà của kế toán Ngưu ở trước sau sân, đối với Ngưu Tiểu Cường cũng coi như là có quen biết, nửa đường quẹo đến nhà kế toán Ngưu để thông báo, còn Triệu Kha một mình mang theo Ngưu Tiểu Cường đến Sở Y tế.

Triệu Kiến Quốc đã từng thấy cô dẫn cậu bé này đến đây một lần, ngay lập tức đón lấy cậu bé, vừa quan sát vừa hỏi: “Đứa nhỏ này bị gì thế?”

Triệu Kha bảo Ngưu Tiểu Cường há mồm: “Cổ họng bị nghẹn, cậu bé nói có hơi đau.”

Triệu Kiến Quốc dẫn đứa bé đến dưới cửa, nơi có ánh sáng tốt để kiểm tra, Triệu Kha thấy không có việc gì nghiêm trọng, liền nói với cha một tiếng, xin phép về nhà trước để làm cơm.

Cả gia đình họ Ngưu vội vàng hấp tấp chạy đến Sở Y Tế, bà nội Ngưu cùng với mẹ của Ngưu Tiểu Cường gấp gáp đến chảy cả nước mắt, trông thấy cục cưng quý giá của gia đình không có việc gì, lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Nhưng bà nội Ngưu cùng với mẹ Tiểu Cường vẫn ôm Ngưu Tiểu Cường khóc một lúc lâu, mẹ Tiểu Cường thậm chí nhịn không được đánh cậu bé hai cái: “Sao con ngốc quá vậy!”

Thật sự là quá nguy hiểm.

Kế toán Ngưu không nhìn thấy Triệu Kha, cứ luôn miệng hỏi, sau đó liền cùng Triệu Kiến Quốc nói lời cảm ơn.

Triệu Kiến Quốc khoát khoát tay tỏ vẻ không có việc gì, cũng không kê đơn thuốc cho Ngưu Tiểu Cường, chỉ dặn dò cậu bé sắp tới ít nói chuyện lại, ăn đồ ăn thanh đạm một chút, nhiều dinh dưỡng.

Gia đình kế toán Ngưu lại nói cám ơn một trận, sau đó vây quanh đưa cậu bé về nhà.

Hai mươi phút sau, gia đình họ Ngưu, một nhà năm người, tất cả đều xuất hiện tại nhà Triệu Kha.

Bà nội Ngưu cùng mẹ Tiểu Cường một tay mang theo gà, một tay xách giỏ trứng gà, hai người vừa thấy mặt Triệu Kha liền liên tục nói lời cảm ơn, mỗi người cầm một tay của cô, kiên quyết nhét thức ăn vào tay cô.

Triệu Kha từ chối: “Bà nội Ngưu, thím Ngưu, chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, mọi người đừng khách khí như vậy.”

Gà vẫn còn sống, bà nội Ngưu nắm lấy hai cánh, đầu gà hướng về bà: “Cục tác cục tác” không ngừng, “Bé hai, con nhận nhanh đi, nếu không thu bà sẽ tức giận.”

Triệu Kha mặt đối mặt với con gà, nửa người trên ngửa ra sau, cười khan: “Thật sự là không cần đâu ạ.”

Ở bên cạnh, mẹ của Tiểu Cường trực tiếp đem giỏ trứng gà nhét vào lòng bàn tay của cô, dùng sức khép bàn tay cô lại, nắm chặt, “Nếu không nhờ có cô, mạng của Tiểu Cường nhà tôi chắc đã không còn, cô nhất định phải nhận lấy.”

Trứng rất dễ vỡ, nửa người của Triệu Kha như bị phong ấn, không dám động đậy.

Nhưng một nhà vậy mà có thể nuôi hai con gà, hiện tại mới vào mùa gà bắt đầu đẻ trứng, bên trong cái giỏ này có khoảng bảy, tám quả trứng gà, đoán chừng nhà họ Ngưu đã tích trữ rất nhiều ngày, vì vậy, dù ai nói gì Triệu Kha cũng nhất quyết không nhận.

Kế toán Ngưu cùng ông nội Ngưu ở bên cạnh cũng nói thêm vào để cô có thể nhận lấy quà cảm ơn của họ.

Triệu Kha hai tay khó mà đối phó được với bốn người, thực sự không thể từ chối được, mở miệng giải thích cũng không thể, chỉ có thể lùi một bước, “Vậy thì con nhận lấy trứng gà, còn gà thì không được đâu ạ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play