Triệu Phong chạy qua chạy về ba lần, cuối cùng gánh hai thùng nước đầy sắp chảy ra ngoài về, mắt cún con không chớp nhìn Trang Lan: “Còn việc gì tớ có thể phụ không?”

Nhưng lúc này đã có vài thanh niên tri thức lục đục tỉnh dậy.

Trang Lan không muốn để cho người khác thấy mình ở chung với Triệu Phong, sốt ruột, lúng ta lúng túng nói: “Không còn, hôm nay là ngoại lệ, bởi vì hôm qua tôi với một nữ thanh niên tri thức khác dùng hết nước nên mới phải vậy, chứ bình thường việc gánh nước đều do nam thanh niên tri thức làm.”

Hôm qua Tô Lệ Mai nấu nước để tắm rửa, cô ấy cũng tắm luôn nên là tất cả nước trong chậu đều dùng hết.

Tô Lệ Mai hoàn toàn cảm thấy không sao cả, vô cùng tự nhiên bảo các nam thanh niên tri thức gánh về thêm, nhưng ngược lại Trang Lan không thể yên tâm thoải mái được như cô ta.

Hơn nữa… Khu thanh niên tri thức hiện tại có bốn nam thanh niên tri thức, cô ấy không thích sự vồn vã của nam thanh niên tri thức lớn tuổi. Còn về thanh niên tri thức mới tới, Phó Hàng vừa nhìn là biết người thuộc phần tử trí thức, gia cảnh cũng không tệ, mở miệng nói chuyện thôi cô ấy còn chưa dám thì sao nhờ người ta làm việc thay mình được, cô ấy ngại nhất là đi nhờ nam thanh niên tri thức phụ mình, vì vậy thà tự làm cho rồi.

Trong phòng của nữ thanh niên tri thức cũng có âm thanh truyền ra, Trang Lan nghe được, vội vàng thúc giục: “Cậu đi trước đi, ở đây thật sự không còn gì cho cậu làm đâu.”

Triệu Phong nghiêng đầu nhìn nhìn, trong lòng có hơi mất mác, có điều cậu cũng không nói gì nữa.

Giỏ rau và bó củi của cậu đều đang nằm ngoài cửa sân, Triệu Phong không liếc mắt nhìn củi dù chỉ một cái, cầm giỏ rau dại lên lấy đi nửa phần trong đó, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống đất, xoay người định đi.

Trang Lan thấy vậy, cắn cắn môi, không tình nguyện gọi cậu lại: “Chờ chút.”

Triệu Phong lập tức quay đầu, đôi mắt tỏa sáng ánh sao chiếu chiếu.

Trang Lan bị nghẹn họng, bảo cậu đến dưới cây liễu nói chuyện chút.

Triệu Phong tung tăng đi theo sau lưng cô ấy.

Chờ đến khi tới nơi thanh vắng không có ai, Trang Lan mới dừng lại, ngón tay túm chặt quần, hít sâu mấy cái, sau đó mở miệng: “Trước đây hiểu lầm cậu, thật xin lỗi.”

Triệu Phong cười ngây ngô: “Không sao hết.”

Sau khi Trang Lan nói được câu đó, cả người đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Tôi cũng được nghe kể về chuyện chị hai cậu chuyển công tác cho chị cả cậu, mặc kệ là chuyện như thế nào, tôi không biết gì mà đã mang thành kiến như vậy, là không đúng, nên tôi muốn giải thích với cậu.”

Thái độ của cô ấy dành cho cậu rõ ràng đã tốt hơn trước, Triệu Phong nỡ nào mà trách cô ấy được, máu trong người như sôi trào cả lên.

“Ọt ọt ọt —”

Trang Lan kinh ngạc nhìn bụng người đối diện: “Cậu...”

Mặt Triệu Phong chốc lát đỏ bừng, vội vàng lùi ra sau một bước: “Chuyện đó, thanh niên tri thức Trang, nếu cậu lần sau có việc nhờ, lúc nào cũng có thể đến tìm tớ, tớ, tớ...”

Đầu óc cậu đã quay cuồng trong mơ hồ, chưa kịp nghĩ gì đã vô thức vén tay áo lên, lộ ra cánh tay săn chắc, vỗ vỗ lên cơ bắp ra vẻ nói: “Tớ khỏe lắm đó, cậu cần gì là tớ làm được hết.”

Khóe miệng Trang Lan run run, tai nóng bừng, mắt không dám nhìn.

Triệu Phong giờ mới nhận ra mình đang làm gì, máu trên não nóng đến độ quên luôn phải chào tạm biệt, làm như có thú dữ đuổi sau lưng mà quay đi chạy trối chết.

Trang Lan dưới ảnh hưởng của cậu, lén lén lút lút như trộm vội vã rời đi nơi này.

·

Triệu Kha không cần phải thức dậy đi làm đúng giờ, vì thế nhịp sống trên người chậm đi trông thấy.

Đồ ăn sáng nóng hôi hổi để trong nồi như thường ngày — Bánh bột ngô nhúng canh cá còn thừa, với rau dại - cô hái hôm qua - chấm tương.

Chương 54: Không Cần 4

Triệu Kha thèm ăn, vừa nhai nhai món trước mặt vừa nghĩ đến món thịt hấp chị cả nấu, thịt kho tàu ở nhà ăn, thịt dê xào thì là của tiệm cơm Quốc Doanh…

Nếu có câu hỏi đặt ra về cái gì mà bạn thấy thôn cần cải thiện, thì câu trả lời của Triệu Kha sẽ luôn luôn là đồ ăn.

Không phải cô ghét bỏ gì tài nghệ nấu ăn “xuất sắc” của đồng chí Dư Tú Lan, vì cô cũng có khác gì bà đâu, chỉ là mẹ ruột cô thật sự tiết kiệm một cách quá đáng, tất cả các món bà nấu đều nhạt toẹt, ăn không có cảm giác như đang ăn.

Tuy cô không luôn mồm nói nhớ chị cả như thằng bé Triệu Phong, nhưng thật sự lòng cô day dứt sắp chết rồi, sau khi nhớ nhung xong, cô phân vân có nên lên núi ở một thời gian để giảm bớt cơn thèm ăn đáng sợ này không...

“Triệu Kha! Em có ở nhà không?”

Là giọng nói của Triệu Vân Vân.

“Có, chị vào đi.”

Ném bát đũa vào trong chậu, Triệu Kha thò đầu khỏi cửa phòng bếp, chờ Triệu Vân Vân đi tới, lập tức quay trở về rửa chén.

“Em biết chị vừa thấy ai không?” – Vẻ mặt Triệu Vân Vân háo hức, rạo rực muốn chia sẻ đáp án.

Triệu Kha đầu cũng không ngẩng, hỏi: “Ai?”

“Triệu Phong!”- Triệu Vân Vân hưng phấn nói: “Em biết chị thấy thằng bé ở đâu không?”

Nếu mà là Triệu Phong thì…

Triệu Kha: “Khu thanh niên tri thức à?”

Vẻ mặt hưng phấn của Triệu Vân Vân lập tức nứt ra, không hề có ý muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

Triệu Kha hiện tại không thể làm gì với em trai ngu ngốc của mình, chỉ có thể không để lại dấu vết chia rẽ, rồi ngồi chờ, nếu như tình cảm của nam, nữ chính đã phát triển tới một mức ổn định, mà lòng Triệu Phong vẫn còn mang ý làm điều xấu, thì tới lúc đó giũa thằng bé lại một phen là được.

Có điều, “Chị đi đâu mà thấy được Triệu Phong?”

Triệu Vân Vân ấp úng: “Ờ...thì...cái đó hả...”

“Đi đuổi hoa bắt bướm à? Chị đọc xong sách em đưa rồi hả?”

Mới nhìn được bốn trang đầu.

Đầu óc Triệu Vân Vân quay mòng mòng, nghĩ xem có cách nào để chuyển chủ đề mất hứng này một cách hoàn hảo không.

“Két ——”

Cổng được đẩy ra.

Còn có tiếng bước chân.

Triệu Vân Vân thở dài một hơi, vừa trốn qua bên cạnh vừa nói: “Có phải là Triệu Phong về không?”

“Chị Vân Vân?”- Mặt Triệu Phong vẫn còn hơi ửng nhẹ, ra vẻ không có việc gì hỏi: “Chị đến tìm chị hai em ạ?”

Triệu Kha đi ra từ phòng bếp, ánh mắt quét từ mặt xuống tay cậu.

Triệu Phong bị cô nhìn như thế lo lắng giơ cao giỏ lên, cười thật trân: “Chị hai, em đặc biệt hái rau về cho chị nè.”

Biểu tình của Triệu Kha và Triệu Vân Vân giờ đây dường như giống y hệt nhau, trên mặt đều viết đầy chữ: Giải thích làm gì, vô ích thôi em ơi.

Triệu Phong không tài nào đối mặt được về hai chị gái, hốt hoảng trốn về phòng.

Triệu Vân Vân”chậc chậc” hai tiếng, thầm thì Triệu Kha một câu: “Đúng là em trai lớn rồi, không cần chị gái nữa”, phản kích lại cho sự khó xử lúc nãy của cô ấy.

Triệu Kha không phản ứng gì, lau khô nước trên tay, quay về phòng.

Triệu Vân Vân chộp cánh tay cô lại: “Đi theo chị một chút đi.”

Triệu Kha không giãy giụa, bị cô ấy kéo đi: “Đi đâu chị?”

“Theo chị đi rồi biết.”

Mấy phút sau —

Triệu Kha nhìn thoáng qua bảng gỗ bên cạnh viết mấy chữ “Trường tiểu học thuộc đội sản xuất” to đùng, xoay gót định trở về.

“Đừng mà.” Triệu Vân Vân níu tay cô lại, kéo lên phía trước: “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hai ta vào xem tên họ Hồ kia dạy học kiểu gì.”

“Đặc điểm, tính cách, năng lực, em nghĩ hẳn là nhóm nhân viên công xã sẽ hiểu rõ mà bầu.”

Triệu Vân Vân không nghe lọt, kéo cô tiến vào như cũ.

Triệu Kha không lay chuyển được cô ấy, cuối cùng chịu trận bước vào cổng trường.

Hai người đi đến bên ngoài lớp học dạy khối một và hai, nhìn xuyên qua cửa sổ thì thấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play