Cứ thế, đến giữa trưa về nhà Triệu Kha mới biết được, bà hai Triệu lại đến ủy ban đội quậy một trận, một hai phải để Hồ Hòa Chí đi dạy thay cho bằng người ta, hơn nữa đội trưởng cũng đồng ý, trong lòng cô cuối cùng cũng cảm thấy có nguy cơ sắp phá hoại kế hoạch của mình.

“Bà hai con khóc lóc om sòm nhất định phải đòi công bằng, với lại có cái cô thanh niên tri thức Trang cũng đăng ký báo tên, đội trưởng mới để ba đứa con thay phiên nhau đi dạy.”

“Vậy hai ngày còn lại thì sao mẹ?”

Dư Tú Lan cực kỳ giận nói: “Mẹ đã nói chuyện với đội trưởng, con không cần phải tranh giành cơ hội dạy thay với bọn họ chi cho mệt, hai ngày này để họ thay mặt con dạy đi.”

Lông mày Triệu Kha khẽ nhướng, trên mặt thì cười cười, giọng điệu lại rất chân thành: “Mẹ, nếu như họ muốn công bằng, thì chúng ta chơi công bằng cho họ xem, con đã “nhún nhường” hết lần này tới lần khác rồi, cứ tiếp tục thì người ta sẽ bảo con quá kiêu ngạo mất.”

“Con mà quá kiêu ngạo?”- Dư Tú Lan tức anh ách dạy dỗ: “Con đọc sách nhiều hơn đi, xài từ bậy bạ không hà.”

Nói vậy thôi chứ bà cũng không để trong lòng, nên Triệu Kha không tranh luận nữa, chỉ nhẹ nhàng nói trước cho bà biết: “Vậy thì chúng ta cứ bình tĩnh ngồi chờ thôi mẹ, dù sao nếu công việc thuộc về con, chứng minh được là con có năng lực, còn không thì, cũng chứng minh được người khác có bản lĩnh.”

Dư Tú Lan căn bản không cảm thấy công việc này sẽ chạy thoát được khỏi tay con gái mình, vì vậy xua xua tay bảo cô đi làm việc của mình.

Triệu Kha được lệnh lập tức rời đi.

Buổi chiều cô lại đến trường một lần nữa, trạng thái vẫn y như lúc cô rời đi, không vì cảm thấy nguy hiểm mà căng thẳng.

Triệu Kha nhẹ nhàng dạy xong hai tiết, cũng không về nhà vội, đi hái rau dại với cô giáo Ngô một chút, gần năm giờ mới về đến nhà.

“Sao giờ con mới về?”

Triệu Kha buông giỏ rau cô giáo Ngô cho cô xuống, không chút hoang mang hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Dư Tú Lan giận đùng đùng nói: “Sao gì mà sao! Bà hai của con bọn họ cũng chơi xấu quá rồi!”

Hóa ra vào sáng nay, bà hai Triệu sau khi quậy Triệu Tân Sơn, buổi chiều lập tức chạy từ nhà này qua nhà khác, cho nhà này hai quả trứng gà, nhà kia vài trái bắp to, hối lộ bà con bỏ phiếu cho Hồ Hòa Chí.

Triệu Kha líu lưỡi: “Bà hai cũng chịu chơi quá đi...”

Bình thường người được lợi sau những cuộc “làm phiền” đều là bà ta, thế nhưng lần này chính chủ phải chịu thiệt nhiều đến vậy, xem ra tình thế thật sự bắt buộc.

Dư Tú Tan tức không chịu được: “Công bằng công chính, mẹ khinh!”

Triệu Kiến Quốc ở bên cạnh làm dịu bầu không khí nói: “Chúng ta cũng có thể đi kéo người bỏ phiếu cho con gái yêu được mà.”

“Không được! Em là chủ nhiệm hội phụ nữ, sao có thể chơi xấu như mấy người đó chứ.”

Chỉ mới một buổi sáng với một buổi chiều thôi, đồng chí Dư Tú Lan đã bị sự khinh địch của mình vả mặt, nuốt cay đắng vào, ấm ức nói “Sớm biết như vậy, mẹ đã không để...”

“Than ôi—”

Dư Tú Lan còn chưa kịp than gì đã nghe được tiếng, lập tức nhìn về phía Triệu Phong: “Con có làm gì đâu mà than thở?”

Triệu Phong nhíu nhíu mày: “Mọi người không hiểu được đâu.”

Dư Tú Lan vốn đang buồn bực, lần than thở này của cậu, trực tiếp đưa mình vào họng súng của bà “Biến mau! Đừng có ở đây chọc tức mẹ!”

Triệu Phong đau buồn đứng dậy, đi ra ngoài.

Dư Tú Lan: ...

Triệu Kha nhịn cười, đứng dậy cũng muốn trở về phòng.

Dư Tú Lan gọi cô lại, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, hiếm thấy do dự nói: “Nếu con rảnh thì nhớ đi dạo trong thôn vài vòng, nói chuyện nhiệt tình chút với mấy cô chú nha con.”

Triệu Kha yêu cầu ngược lại: “Vậy mẹ nhớ lần sau đừng hào phóng hộ con nữa, con dù gì cũng là người trưởng thành rồi, tự có nguyên tắc của riêng mình.”

Chương 52: Không Cần 2

“Cho dù con có là bà già bảy, tám chục tuổi, thì ở trước mặt cha mẹ vẫn là một đứa nhóc!”

Triệu Kha không nói lời nào, lẳng lặng mà nhìn bà.

Ánh mắt Dư Tú Lan hơi hoảng hốt, vội vàng nhìn chồng cầu cứu.

Triệu Kiến Quốc trực tiếp quay đi, coi như không thấy.

Dư Tú Lan giận đến mức đá một cước vào chân ông, sau đó chạy đến khoát tay Triệu Kha: “Được được được, sau này mẹ sẽ không quan tâm đến chuyện của con nữa.”

Tuy bà đã nói mình mặc kệ, nhưng chắc chắn sau này vẫn sẽ làm.

Khi dỗ dành phải nói lời ngon ngọt, Triệu Kha được đến hứa hẹn thì lập tức đi ra ngoài.

Cô xoay tay đóng cửa lại, ngẩng đầu liền thấy bóng dáng một người, không nhịn được mà cười.

Triệu Phong ghé vào cửa sổ, tay chống cằm, nhìn mặt trăng ngẫm nghĩ gì đó muốn bay mất hồn, cả người đều tỏa ra hơi thở u buồn rười rượi.

Không trách bị đồng chí Dư Tú Lan mắng, Triệu Kha nhìn tí thôi mà đã thấy ngứa tay: “Em đêm hôm khuya khoắt không chịu đi ngủ, ở đây ra vẻ thanh niên u sầu làm gì?”

Triệu Phong liếc nhìn cô bằng một ánh mắt cực kỳ thâm sâu: “Một bên là chị ruột, một bên là người thương, chị không hiểu em đang ở thế khó xử như nào đâu...”

Triệu Kha: ...

Mấy đứa có tình yêu trong người là khùng khùng điên điên vậy hả?

Ba giờ sáng hôm sau.

Trời còn tờ mờ sáng, Triệu Phong đã lén lén lút lút rời khỏi nhà, đi vài dặm vào trong rừng, nhặt một đống củi khô rồi bó lại, giấu đi.

Sau đó cậu lại đi đến bờ sông, hái một giỏ mầm cây ngải họ liễu, rồi cõng bó củi khô trên lưng quay về.

Sáu giờ rưỡi, nhà nhà trong thôn đều đã nghi ngút khói bếp.

Khu thanh niên tri thức ở phía đông nam thôn, Triệu Phong từ ngoài thôn quẹo đi đường vòng, thì bắt gặp Trang Lan vác theo đòn gánh và hai thùng nước muốn ra ngoài, cậu vội vàng chạy lại.

“Cậu đứng im, để tớ.” Triệu Phong bỏ củi khô và giỏ rau dại xuống, chuẩn bị tiến lên đỡ đòn gánh.

Trang Lan né đi bàn tay đang vươn tới của cậu, từ chối: “Không cần đâu.”

Triệu Phong kiên trì: “Việc nặng nhọc phải để đàn ông con trai làm chứ, sao lại để tới tay đàn bà con gái được?”

“Trong nhà thì phải để em trai cậu làm thay, sao lại bắt con gái làm việc này chứ?”

Trang Lan phảng phất lại nghe được những lời cha mẹ nói trước khi xuống đây, quật cường siết chặt tay: “Con trai làm được, thì tôi cũng làm được, tôi tự làm tự chịu, cậu đừng xen vào.”

“Tớ sống ở đây đó giờ việc gánh nước đều do tớ làm mà.” Triệu Phong ngang như cua giành lấy đòn gánh và thùng nước, cũng không đợi cô ấy nói chuyện, bước nhanh rời đi.

Triệu Phong chân dài, Trang Lan đuổi theo hai bước, thế nhưng khoảng cách lại càng ngày càng xa, vì thế cô ấy chỉ có thể dừng lại.

Triệu Phong thấy đã cách một khoảng nhất định mới quay đầu lại, chỉ chỉ vào củi khô bị quăng dưới đất: “Cho cậu cái này đó, nữ thanh niên tri thức như cậu đừng vào rừng nhặt củi một mình, nguy hiểm lắm.”

“Tôi...”

Trang Lan định lên tiếng bảo không nhận, nhưng cậu đã cao chạy xa bay mất tiêu, lời nói chỉ có thể nghẹn lại ở cổ.

Cô ấy nhìn về phía bó củi khô, trong lòng khó chịu không muốn nhận tí nào.

Nhưng giỏ rau dại với bó củi khô nằm giữa sân thế này thì hơi kì, Trang Lan dự định xách ra bên ngoài, tránh việc các thanh niên tri thức khác trông thấy.

Cô ấy vừa ngồi xổm xuống, tay mới sờ vào bề mặt sần sùi của củi thôi, giọng nói của Triệu Phong bỗng nhiên lại vang lên, “Cậu ngồi im, đợi tớ gánh nước về xách cho.”

Trang Lan giật mình, đầu đầy dấu chấm hỏi: Không phải cậu đã đi rồi sao?

Triệu Phong gãi gãi đầu, lần này đi thật nè.

Giếng nước công cộng ở khuôn viên ủy ban đội, Triệu Phong nhớ lời dặn của chị hai, đặc biệt đi từ ngoài thôn về giếng nhà mình gánh nước.

Đi đi về về như thế mất gần mười phút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play