Lúc này, bàn tay của Triệu Phong lặng lẽ vươn về phía cái vá múc canh.

“Bốp!”

Cái đánh này không hề thương tiếc.

Triệu Phong thu tay lại, oan ức vân vê tay đau: “Chị hai không ăn nữa mà...”

Dư Tú Lan trợn trắng mắt: “Đêm hôm khuya khoắt uống nhiều nước làm gì, ban đêm không được đi vệ sinh nhiều lần.”

Bà phát hiện không phải đứa trẻ nào cũng hiểu chuyện và tài giỏi, mất mác trong mắt Dư Tú Lan chốc lát bị quét sạch sành sanh, quay đầu dặn dò Triệu Kha: “Ý của bác cả con, trường học hiện tại thiếu giáo viên, bọn nhỏ không tiện lên lớp, con chịu khó đi dạy thay mấy ngày đi.”

Triệu Kha sao cũng được, hỏi kỹ càng ngày mai lập tức phải đến trường dạy, thu dọn bát đũa xong liền trở về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm, lật xem giáo án chị cả để lại.

Dư Tú Lan và Triệu Kiến Quốc nhìn thấy, bí mật trò chuyện: “Nhìn lười vậy thôi, chứ cũng rất kĩ tính đó chứ.”

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Kha thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Từ nhà cô đến trường tiểu học phía tây thôn, phải chạy giáp hết cái làng, đồng nghĩa phải chạy ngang qua nhà bà hai Triệu .

Triệu Phương Phương vác bụng bầu quét sân, thấy Triệu Kha, ánh mắt nhìn lướt qua rồi thu lại, không dám đối mặt với cô.

Thái độ Triệu Kha vẫn y như thường, cười ha ha chào hỏi, chỉ khi nhìn thấy cô ta đỡ bụng quét sân, thuận miệng hỏi một câu: “Anh rể đâu ạ?”

Triệu Phương Phương lúng túng liếc về phòng cô ta một cười, cười gượng đáp: “Anh ấy, anh ấy còn đang đọc sách.”

Triệu Kha gật gật đầu, không nói gì nữa.

Trong khi bên đây thì Triệu Phương Phương đang nhìn cái túi trên người cô, cắn cắn môi, hỏi: “Em muốn đi đâu vậy?”

“Lên lớp dạy thay mấy ngày mà thôi”- Triệu Kha cúi đầu nhìn đồng hồ một lát: “Chị Phương, thời gian không còn sớm, em đi trước nha.”

Sau khi Triệu Kha rời đi, Hồ Hòa Chí vừa rời giường đẩy cửa sổ ra, không hài lòng nói: “Đội trưởng quá thiên vị, Triệu Kha đi dạy thay, chẳng phải là kết quả đã được định trước rồi sao?”

Triệu Phương Phương lúng ta lúng túng hỏi: “Vậy bây giờ nên làm gì đây?”

“Đương nhiên là kêu bà đến ủy ban đội đòi lại 'công bằng' rồi .”

Triệu Phương Phương chỉ có thể buông chổi xuống, đỡ bụng đi tìm bà của cô ta.

Bên kia, Triệu Kha đã đến trường học.

Trường tiểu học thuộc đội sản xuất nếu tính thêm hiệu trưởng Cố Hồng Quang thì có tổng cộng ba giáo viên, trong đó một người là vợ của Cố Hồng Quang – thanh niên tri thức Ngô Anh, người còn lại chính là Triệu Miên.

Mỗi người bọn họ phụ trách dạy hai lớp, hiệu trưởng đặc biệt chỉ dạy lớp năm, cô giáo Ngô thì dạy lớp ba và bốn, Triệu Miên thì phụ trách dạy mấy đứa nhóc choai choai lớp một, lớp hai.

Chương 50: Tin Tức 4

Song, trước khi Triệu Miên vào dạy, học sinh còn chưa nhiều như bây giờ, thì tất cả học sinh trong trường đều do hiệu trưởng Cố và cô giáo Ngô chia ra dạy.

Không riêng gì ba chị em Triệu Kha, có một ít phụ huynh học sinh trong trường hiện giờ, đều từng được hai người này chỉ dạy.

Hai vợ chồng không có con, nên luôn xem mấy đứa nhỏ trong thôn như con ruột, khi thấy Triệu Kha thì cực kỳ nhiệt tình chào đón, cô giáo Ngô còn đích thân dẫn cô đến phòng học, vừa đi vừa nói: “Chúng ta không ngờ rằng con sẽ đổi công việc với Tiểu Miên, nhưng quan hệ từ nhỏ của hai con đã rất tốt, cô và lão Cố thấy cũng không trách.”

Triệu Kha nhún nhún vai, vẻ mặt rất dịu dàng.

Cô giáo Ngô nhìn cô, ý cười càng ngày càng nồng đậm: “Cô giới thiệu cho con các bé học sinh nhé.”

Lớp một có mười ba đứa bé, lớp hai có mười một, ngồi chung trong một phòng, Triệu Kha đi vào theo cô giáo Ngô, bọn nhỏ thấy có người lạ liền tò mò dùng đôi mắt to như nho đen* của mình chớp chớp nhìn cô.

*Gốc là mắt hắc bạch phân minh= mắt có tròng đen nhiều hơn tròng trắng.

Mấy đứa nhỏ đều đã được nghe người lớn và anh chị trong nhà kể về Triệu Kha, chỉ là chưa thấy mặt cô bao giờ.

Triệu Kha theo lời giới thiệu của cô giáo Ngô, ghi nhớ từng khuôn mặt nhỏ vào trong não, rồi mới nói với bọn nhỏ cô là em gái của cô Triệu Miên, dặn chúng chỉ cần gọi cô là “cô Triệu”, sau đó không nói gì thêm nữa, bắt đầu trực tiếp giảng bài.

Tài nguyên, thiết bị dạy học trong thôn không đủ, những đứa nhỏ hai khối phải học chung một lớp, khi giảng bài cho một khối, thì khối khác sẽ ngồi tự học hoặc làm hoạt động gì khác.

Thỉnh thoảng sẽ có vài đứa nhỏ thông minh, học được luôn kiến thức của khối trên, khi chúng vượt qua được kì thi chuyển cấp, thì sẽ được trực tiếp nhảy lớp.

Cực kỳ linh hoạt.

Giờ học cũng rất linh hoạt.

Lớp đầu tiên mà Triệu Kha dạy là lớp một, vì thế cô vừa giảng bài cho lớp một vừa viết đề lớp hai lên bảng cho các bé làm, sau đó thảnh thơi ngồi nhìn bộ dạng đau khổ của chúng khi làm đề, tâm trạng của người tàn ác vui vẻ hẳn lên.

Đôi khi sẽ có vài đứa trẻ nghịch ngợm, quậy phá không chịu học, Triệu Kha chỉ cần dùng đôi mắt thân thương nhìn sang, thì chúng lập tức tự động thẳng lưng, ngồi ngay ngắn, đàng hoàng lại, tuân thủ kỷ luật như một học sinh ba tốt.

Sau khi hết một tiết, Triệu Kha đã thành thạo điêu luyện như dân chuyên, thậm chí cảm giác được có một loại tổ chức đang được sắp xếp trong cô.

Công việc này, rất thích hợp với kế hoạch “dưỡng già” của cô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play