Lần trước trở về, mấy cô, bà này cũng chưa nhiệt tình được như thế, Triệu Kha thấy khó hiểu, bóp phanh lại, dừng ở dưới cây.

Dì Đông không chờ cô mở miệng, đã vội vàng xông lên nói với cô: “Cuối cùng con cũng về rồi, có người đang muốn cướp công việc giáo viên tiểu học của con kìa!”

Những người phụ nữ khác mặc kệ là châm ngòi hay là đến xem kịch vui, thì mỗi người bọn họ đều góp một câu nhắc nhở—

“Không phải chỉ có một người thôi đâu.”

“Em phải cẩn thận hơn chút.”

“Con mau mau về nhà hỏi mẹ đi, xem giải quyết chuyện này như thế nào.”

Não Triệu Kha đang tiếp thu từng câu từng câu một trong đó, nhưng vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ ngại ngùng cười: “Công việc giáo viên tiểu học chưa là của con mà, con sẽ nghe người trong đội sắp xếp.”

“Bé hai, con hiền quá sẽ bị ăn hiếp đó.” Xưng hô mà dì Đông dùng cho Triệu Kha, từ “cô bé nội thành” biến thành “bé hai”, bà ấy ra vẻ trưởng bối vỗ vỗ ngực: “Con yên tâm, tụi dì nhất định sẽ bầu cho con, không bầu người ngoài.”

Triệu Kha cười nói cảm ơn, cũng không tiếp tục đứng lại nhiều chuyện với các cô, các bà, trực tiếp vẫy tay chào tạm biệt, ung dung đạp xe rời đi.

Sau khi Triệu Kha về nhà thì được phổ cập đầy đủ tin tức sáng nay, nghe xong thì phản ứng của cô cũng không có gì đặc biệt.

Công việc nhẹ người, thoải mái ở đội sản xuất không nhiều, vì thế mọi người đua nhau tranh giành là điều hết sức bình thường, và cô chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, nhưng được hay mất không quan trọng, miễn là tâm trạng của cô vẫn vui vẻ, không bị ảnh hưởng là được.

Nhưng ba người khác thì phải nói là hoàn toàn tự tin đến mù quáng luôn, bọn họ đều cho rằng đây chỉ là một công việc dạy học mà thôi, tuyệt đối là đã nằm gọn trong lòng bàn tay Triệu Kha rồi, dù có khó cách mấy thì sao sánh bằng được độ khó của tự thi đậu vào nhà máy chứ?

Vì thế họ đã quẳng việc bầu cử của Triệu Kha ra sau đầu, chỉ tập trung hỏi thăm về Triệu Miên.

Triệu Kiến Quốc lo lắng: “Tính của chị con trước giờ dịu dàng, nhưng cũng có phần yếu đuối, lỡ như bị người khác ăn hiếp có phải con bé sẽ cắn răng chịu đựng không?”

Triệu Kha thổi thổi canh cá nóng hổi: “Con có gài gián điệp.”

Dư Tú Lan nhíu mày: “Chị con không giống cái nết không chịu thua thiệt của con, nếu như con bé vì tiết kiệm tiền mà ăn không ngon, ngủ không yên thì phải làm sao?”

Triệu Kha nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh, bị nóng bỏng lưỡi xuýt xoa một tiếng, đáp: “Con có gài gián điệp.”

Chương 48: Tin Tức 2

“Chị cả mới rời nhà ngày đầu tiên, mà em đã bắt đầu nhớ chị ấy rồi.” Triệu Phong ăn một bàn cơm, rau, canh nhạt nhẽo, rầu rĩ nói: “Có khi nào không lâu sau chị ấy sẽ thông báo cho chúng ta rằng mình đã có người yêu hay không? Rồi có phải rất nhanh sau đó chị ấy sẽ rời nhà mình qua nấu ăn cho nhà khác hay không?”

Triệu Kha lặp lại lần nữa: “Chị có cài gián điệp.”

Vẻ mặt ba người đang buồn nẫu ruột thì bị ba câu trả lời của Triệu Kha đánh cho tỉnh, nát ra luôn, tất cả đều không chớp mắt nhìn cô.

Triệu Kha không nhanh không chậm ăn hết canh, chẹp chẹp miệng, đánh giá: “Mẹ, nước cho hơi nhiều.” Cô không yêu cầu canh cá nhất định phải có màu ngà sữa, nhưng nước canh hôm nay loãng đến mức như uống nước lọc có mùi cá vậy.

Dư Tú Lan vỗ cái tay đang vươn về phía vá múc canh của cô: “Nấu cho ăn rồi còn chê, vậy đừng có ăn nữa!”

Triệu Kha không tha thiết gì, thu tay lại.

Dư Tú Lan hỏi: “Gián điệp mà con nói là ai?”

“Cô Vu nếu thích ai thì sẽ luôn chú ý đến người đó, mặc dù lâu lâu có hơi bị nghiêm túc quá, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì bà ấy sẽ là người ra mặt xử lý; Con quen với rất nhiều chị gái bán cơm trong nhà máy, có một chị là con thân luôn, trước khi về con còn đặc biệt nhờ chị ấy chăm sóc chị cả; còn về vấn đề đối tượng thì...”

Những nam công nhân kia trong nhà máy, không cần nghĩ cũng biết sẽ đối đãi cực kì chu đáo với chị cả.

Triệu Kha bĩu môi: “Con đã dặn chị cả không được mềm lòng, cũng đừng để lộ da mặt mỏng của mình, dành một năm rưỡi ra để hiểu rõ xung quanh hơn, nếu như có ai vượt quá giới hạn cho phép với chị ấy, chị bạn Tiểu Văn của con sẽ thông báo ngay cho con.”

Triệu Miên chắc chắn sẽ nghe theo Triệu Kha, một năm rưỡi... Cũng chưa muộn lắm.

Trong mắt Dư Tú Lan hiện ra yên tâm, có điều... “Sao con có nhiều người quen quá vậy?”

“Có nhiều bạn bè thì có nhiều đường đi hơn thôi mẹ, chỉ cần thuận tiện vươn tay nắm chút là có được bạn rồi.”

Không phải ai cũng ngu, con người ai đều có tính toán cho riêng mình, Triệu Kha trước giờ không ham mê tiền tài, công danh hay lợi lộc, vì vậy khi kết bạn chưa từng lợi dụng bất kỳ người nào vì mục đích cá nhân, nên tự nhiên là được mọi người tin tưởng, mối quan hệ từ đó ngày càng nhiều.

Đến nỗi nếu sau này hoạn nạn ta có nhau thì cũng là bạn bè, bạn giúp tôi trả đúng mực, chuyện có qua có lại mà thôi.

Dư Tú Lan và Triệu Kiến Quốc mặt đối mặt, không khỏi kiêu ngạo lên, nhưng cũng cảm thấy mất mác, bọn họ từ khi Triệu Kha tiến vào nhà máy làm việc liền biết, đứa nhỏ này đã trưởng thành.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play