Đây được xem là ủng hộ thầm lặng.
Ánh mắt Triệu Tân Sơn cực kỳ nặng nề: “Tôi có thể hiểu là cậu thật ra không muốn công việc này, cậu ở đây chỉ vì muốn nói lên tiếng lòng cho thanh niên tri thức đúng không?”
Hồ Hòa Chí sao mà không muốn được chứ, anh ta chịu đến đây hôm nay là vì muốn hất tay trên chiếm công việc này, nhưng đã nói đến thế rồi thì không rút lại được, chỉ có thể oai phong lẫm liệt đáp: “Vâng.”
Bà hai Triệu không vui: “Sao lại không muốn, công việc ở đội sản xuất là của chung, vậy thì vì sao chúng tôi không thể nhận chứ?”
Triệu Tân Sơn không để ý đến bà ta, mà là nhìn về phía mấy thanh niên tri thức đứng ngoài sân.
Ông ta chưa bao giờ thích những người được gọi là thanh niên tri thức.
Những thanh niên tri thức này am hiểu nhất là gây sự, ở bên ngoài đi đến đâu là quậy đục nước đến đấy, thậm chí nghiêm trọng đến mức phải giải quyết bằng vũ lực, thôn Lý sát vách từng có trường hợp đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Triệu Tân Sơn quản lý đội sản xuất, chưa từng quá khắt khe, nhưng căn bản ông ta sẽ không để thanh niên tri thức có cơ hội trà trộn vào đội sản xuất.
Ông ta trước kia có thể ngăn chặn điều này mà chưa bị ai nói, vậy thì bây giờ tự nhiên cũng có thể.
“Nếu đã vậy, công việc dạy học này, sẽ do tất cả nhân viên công xã trưởng thành bỏ phiếu quyết định.”
Triệu Tân Sơn nghiêm mặt nói: “Trùng hợp thay, một tuần sau ủy ban đội cũng tổ chức một cuộc bầu cử, tiến hành ở cùng một chỗ, tất cả nhân viên công xã và thanh niên tri thức đều có thể đăng ký báo tên, công bằng công chính.”
Nhóm nhân viên công xã trong chốc lát đã nhốn nháo hết cả lên, bắt đầu ồn ào thảo luận.
Trước kia ai cũng đã từng đăng kí, có điều cơ bản đều là người qua đường, mọi người bỏ phiếu đều bỏ cho những người xuất sắc được công nhận.
Giáo viên muốn tham gia bỏ phiếu là trường hợp đầu tiên.
Bà hai Triệu là người đầu tiên phản đối: “Không được!”
Bà ta muốn quậy cho đến khi nào mọi người chịu không nổi nữa, trực tiếp chỉ định công việc cho Hồ Hòa Chí, không cần tổ chức bỏ phiếu gì gì đó, phần thắng sẽ không lớn.
Nhưng phản đối vô hiệu, Triệu Tân Sơn trực tiếp đưa ra quyết định*: “Nếu thanh niên tri thức Hồ thật sự có bản lĩnh thì ắt sẽ được những nhân viên công xã bỏ phiếu, nhưng nếu không đạt yêu cầu, tôi cũng hết cách. Quyết định vậy đi, tất cả giải tán!”
*Cho ai muốn hiểu thêm, gốc là gõ nhịp=gõ búa. Thường trong những buổi đấu giá nếu người tham gia đưa ra con số như mong muốn rồi thì chủ trì sẽ gõ búa xuống ý bảo giao dịch thành công và lần đấu giá sản phẩm đó đã kết thúc.
Ông ta nói xong, quay người tiến vào văn phòng.
Chương 46: Mù Chữ 5
Đợi đến khi ủy ban đội yên tĩnh trở lại, Triệu Tân Sơn mới có không gian riêng nói chuyện với Dư Tú Lan: “Anh thấy việc bỏ phiếu không có hại gì cho Triệu Kha, anh rất tin tưởng con em, nếu làm theo cách này thì con bé sẽ được tuyển vào một cách công bằng, không có gì mờ ám thì sẽ không có ai bắt bẻ được chúng ta.”
Dư Tú Lan cũng rất tin tưởng con gái nhà mình, vì thế đối với quyết định của Triệu Tân Sơn bà hoàn toàn thấy không sao.
·
Khi Trang Lan và một nữ thanh niên tri thức mới tới- Tô Lệ Mai có mặt ở “hiện trường”, mọi người đã giải tán gần hết, nên họ chỉ có thể nghe ngóng tin tức từ những thanh niên tri thức lớn tuổi còn đang lẩn quẩn quanh đây.
Có một nam thanh niên kiên nhẫn kể lại toàn bộ sự việc cho các cô.
Tô Lệ Mai nhẹ nhàng dùng chất giọng dịu êm nói lời cảm ơn với thanh niên ấy, nhưng khi quay sang nói chuyện với Trang Lan, thì giọng nói lập tức khôi phục bình thường: “Chuyện này cũng không liên quan gì đến tụi mình.”
Trang Lan cắn môi, âm thầm ngẫm nghĩ.
Tô Lệ Mai kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu muốn đi đăng ký báo tên sao?”
Trang Lan đáp: “Đội trưởng đã nói thanh niên tri thức cũng có thể đăng ký, thì sao tôi không được chứ?”
Tô Lệ Mai cười nhạo: “Đừng mơ tưởng nữa, cậu không thấy bọn họ không phản ứng gì thanh niên tri thức chúng ta sao, căn bản là nhân viên công xã ở thôn Triệu sẽ không bầu cậu.”
“Tôi từ sớm đã nghe những thanh niên tri thức sinh sống lâu năm ở đây nói qua, những năm nay, ngoại trừ hiệu trưởng của trường tiểu học thuộc đội sản xuất, thì không còn một thanh niên tri thức chân chính nào giành được sự công nhận của nhân viên công xã.” Tô Lệ Mai khẳng định chắc nịch, “Thanh niên tri thức Hồ vùng vẫy muốn thoát khỏi giếng sâu, nhưng công sức bỏ ra chỉ bằng giỏ tre múc nước, dã tràng xe cát biển Đông, người được chọn chắc chắn là cái cô Triệu Kha kia.”
Trang Lan rất cố chấp, “Nếu không thử thì sao biết được?”
“Tùy cậu.” Tô Lệ Mai tiếp tục cười nhạo một tiếng: “Dù gì thì tôi cũng đã nhắc cậu rồi đó.”
Không chỉ hai người bọn họ, người người nhà nhà ở thôn Triệu đều đang thảo luận chuyện này, mà phần lớn người theo bản năng suy nghĩ rằng: Đương nhiên là phải bầu Triệu Kha thôn mình rồi.
Điều này làm cho bà hai Triệu và vợ chồng Triệu Phương Phương nóng ruột hết cả lên.
Mà Triệu Kha – nhân vật trung tâm được bàn luận sôi nổi thì vẫn chưa hay biết gì, ba giờ chiều, cô mới chậm rãi, ung dung đạp xe đến cửa thôn.
Dưới gốc cây hòe quen thuộc, mấy người phụ nữ lập tức dừng nói chuyện, vẫy tay gọi cô kịch liệt.