Tầm nhìn của hai người kia quá mức nông cạn, căn bản là sẽ không biết nói những lời này, vậy thì chắc chắn là có người sau lưng dạy họ nói ra nói vào.

Triệu Tân Sơn lạnh lùng nhìn về phía Hồ Hòa Chí.

Trong chốc lát Hồ Hòa Chí đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn không ra mặt.

Dư Tú Lan càng nói càng hung: “Thiên vị gì mà thiên vị? Dư Tú Lan tôi làm người như thế nào, tôi nghĩ là đội sản xuất ai cũng rõ. Xưa nay chưa bao giờ cầm một đồng một cắc nào của nhân viên công xã!”

Ở bên ngoài, những nhân viên công xã kia gật đầu phụ họa —

“Đúng vậy đó.”

“Nhân phẩm của chủ nhiệm Dư rất tốt.”

“Mấy năm đầu khó khăn như vậy, cũng không trục lợi gì đội sản xuất.”

Thím hai Triệu và Triệu Phương Phương nghe xong có chút nôn nóng, đang muốn nói chuyện, thì bị Dư Tú Lan cắt ngang.

“Muốn biết Triệu Kha có tư cách với năng lực gì đúng không?”- Dư Tú Lan ưỡn ngực chống nạnh: “Nhà tôi mười tám đời làm nông dân nghèo, ông nội, ông ngoại, bà ngoại con bé, đều là thương binh liệt sĩ, Triệu Kha lại là người có tiềm năng phát triển nhất, ở đội sản xuất này chắc chắn tìm không ra người học giỏi hơn con bé.”

Chuyện này là chuyện không thể nghi ngờ, Triệu Tân Sơn gật đầu tán thành: “Triệu Kha là học sinh cấp ba duy nhất trong thôn chúng ta, để con bé dạy mấy đứa trẻ trong thôn, thì tôi yên tâm hơn nhiều.”

Dư Tú Lan tràn đầy tự tin nói: “Hôm nay tôi tuyên bố ở đây luôn, toàn bộ đội sản xuất, không một ai có đủ tư cách và năng lực để đảm đương chức vị giáo viên này hơn con gái tôi.”

Ở bên ngoài, những nhân viên công xã gật đầu lia lịa —

“Triệu Kha từ nhỏ đã có một đám trẻ con loi choi lóc chóc chạy sau mông đòi chơi cùng, mấy đứa nhóc nhỏ yếu ở bên cạnh con bé đều ngoan ngoãn, không khóc không quấy, chắc chắn có thể dạy dỗ học sinh nên người.”

“Đúng nha, Triệu Kha đúng thật là có năng lực, để con bé dạy mấy đứa nhỏ trong thôn, tôi rất yên tâm.”

“Tôi cũng yên tâm...”

Hồ Hòa Chí đứng trong đám đông thở hổn hển chứng kiến chiều hướng của sự việc đang thay đổi, đợi không được nữa, bước ra ngoài vài bước, đỡ lấy cánh ta của bà lão, “Bà, con biết người tốn nhiều công sức như vậy là vì con, nhưng đội trưởng nói đúng...”

Một câu anh ta nói rất hay, thể hiện sự chân thành sâu sắc, nhưng tay lại trộm siết chặt lại, chân không nhúc nhích.

Bà hai Triệu giống như là được nhắc nhở, nắm vai anh ta đẩy lên trước, hô to: “Ai nói trong thôn chỉ có duy nhất một học sinh cấp ba? Cháu rể của tôi cũng là học sinh cấp ba đó thây, còn là thanh niên được chi viện xuống nông thôn giúp đỡ phát triển cho tiến bộ, như vậy đã đủ tư cách, đủ năng lực chưa?”

Chương 44: Mù Chữ 3

Triệu Tân Sơn nhẫn nại nhắc nhở: “Hồ Hòa Chí chưa tốt nghiệp.”

“Chưa tốt nghiệp thì cũng đã học chương trình cấp ba rồi, là người có học thức! Nghe nói trước kia Triệu Miên đến cấp ba còn không thi đậu được mà phải không?”

Bà hai Triệu trực tiếp tung ra con át chủ bài của mình, ngồi bẹp xuống đất lăn qua lộn lại hô to: “Chỉ định công việc này cho Triệu Kha, tôi không phục! Không công bằng! Triệu Tân Sơn, hôm nay nếu cậu không đưa ra giải pháp hợp lý, tôi liền đi đại đội, công xã kiện hết mấy người!”

Hồ Hòa Chí và Triệu Phương Phương ngồi xổm xuống khuyên nhủ bà ta.

Triệu Phương Phương cũng không biết nghĩ ra cái gì, oan ức khóc: “Bác cả, dù thế nào đi nữa, thì quan hệ giữa con với bác cũng gần hơn giữa bác với Triệu Kha mà? Không lẽ bác định trơ mắt ra nhìn con khổ sao?”

Dư Tú Lan bắt được sơ hở trong câu nói của cô ta: “Con bây giờ muốn ép đội trưởng thiên vị con sao? Đội sản xuất mỗi một năm đều có quỹ công ích phát cho năm hộ bảo lãnh, hộ khó khăn, nếu không phải do con quậy phá, thì nhà con sẽ thành hộ khó khăn nhất.”

Họ Triệu, không phải là không có khó khăn, nhưng tuyệt đối không bao gồm nhà bà hai Triệu.

Triệu Phương Phương bỗng dưng cứng đờ, lập tức ôm bụng khóc òa lên.

Hồ Hòa Chí quay qua nắm chặt tay cô ta, cũng mặc kệ dấu tay mình để lại ửng đỏ trên đó, ngẩng đầu ra vẻ chính trực nói: “Đội trưởng, thanh niên tri thức xuống nông thôn, thì cũng là một phần của đội sản xuất, sẽ trợ giúp cho đội sản xuất tiến bộ hơn trong tương lai.”

“Bác nói đúng, con không phải là học sinh cấp ba, nhưng thanh niên tri thức Phó mới đến thì phải, Triệu Kha chắc chắn không còn là người duy nhất rồi đúng không? Nếu bác cứ tiếp tục phủ nhận học thức của thanh niên tri thức chúng con, thì chúng con cũng không thể phục vụ cho đội sản xuất được nữa, thất vọng, đau khổ dưới đáy lòng chúng con bác không hề hiểu.”

Hồ Hòa Chí đã đặt mình vào cùng một chỗ với những thanh niên tri thức khác, mục đích là để gây áp lực lên Triệu Tân Sơn.

Đứng bên ngoài, Phó Hàng được nhắc đến không có ở đây, chỉ có vài thanh niên tri thức lớn tuổi nghe ngóng, hai mặt nhìn nhau.

Ai mà muốn làm việc nhà nông hoài chứ? Nếu có làm thì kỹ năng của bọn họ không thể nào so sánh với nông dân chân chính.

Không làm nên việc, đồng nghĩa với việc tiền kiếm không được bao nhiêu, chỉ có thể miễn cưỡng no bụng. Ngày trước cuồng nhiệt, mãnh liệt bao nhiêu, thì những gian nan, cực khổ ngày sau đã mài hết bấy nhiêu.

Nếu như có thể làm công việc dễ dàng hơn một chút, bọn họ luôn luôn mở cửa đón chào, vì thế không có ai lên tiếng phản bác Hồ Hòa Chí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play