Hai chị em nằm chen chúc trên một cái giường, Triệu Miên cảm thấy trống trải đến không ngủ được, ghé vào tai em gái mình thì thầm: “Trước kia chị chỉ nghĩ em thông minh, nhân duyên tốt, không nghĩ đến em ở bên ngoài làm việc, được mọi người tin yêu, ưu ái nhiều như thế.”
Triệu Kha ôm chặt chị ấy, tiếp thêm sức mạnh nói: “Sau này chị nhất định sẽ hơn em cho xem.”
Một lúc sau, Triệu Miên mới nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Sáng hôm sau, Triệu Kha dẫn chị gái đi xử lý thủ tục trong nhà máy.
Ngoại hình, dáng dấp của Triệu Miên rất đẹp mắt, vì thế thu hút rất nhiều nam công nhân không quen và quen với Triệu Kha lại đây nói chuyện, kèm theo nghe ngóng.
Bọn họ đều muốn ủi cây cải trắng này về nhà*, tâm bảo vệ chị gái của Triệu Kha được nhấc lên, cười mắng đuổi mấy “con lợn” này đi.
*Hình như con lợn rất thích uốn, khoét cây cải trắng, nên ý câu này là Triệu Miên đang bị nhòm ngó, chờ thời cơ đến thì sẽ được “mang” về nhà.
Những nam công nhân này cười hi hi ha ha rời đi, nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại nhìn, khiến cho Triệu Miên cực kì xấu hổ.
Vào lúc này, Triệu Kha càng xem càng cảm thấy nguy cơ bé cừu non nhà mình sắp lọt vào ổ sói, nghĩ đến việc chị cô vài năm nữa sẽ bị con sói nào đó hốt về nhà, ghen ghét không thôi.
Thủ tục hoàn tất, Triệu Miên đã chính thức trở thành người học việc ở nhà máy vòng bi.
Triệu Miên không nỡ để cô đi, một đường đi đến cửa nhà máy, mới dừng bước lại nói đôi câu với Triệu Kha: “Em còn phải đem hành lý về mà, cứ đạp xe đạp đi, đừng giữ lại cho chị.”
Triệu Kha nghĩ cô có rất nhiều thời gian đi qua đi về công xã, cũng có thể đưa đón chị cả đi làm, vì thế liền ngồi lên xe đạp: “Chị, chị về đi, khi nào em rảnh sẽ đến tìm chị.”
Triệu Miên đứng tại chỗ, mãi cho đến khi bóng dáng của em gái dần dần biến mất, mới bước vào nhà máy vòng bi.
Hai chị em bên đây thuận lợi không gặp trở ngại gì, thì bên ủy ban đội ở thôn Triệu lại hoàn toàn đối lập.
Sáng sớm, một bà lão nhỏ gầy, tóc bạc phơ đứng trước ủy ban đội, ngay trước mặt nhóm Triệu Tân Sơn và Dư Tú Lan, khóc lóc om sòm: “Triệu Miên đi làm ở nhà máy, thì sao công việc để trống lại dành cho Triệu Kha?”
“Làm sao? Đội sản xuất bây giờ đã rơi vào tay Dư Tú Lan rồi phải không?”
Cũng may là bà lão này mù chữ, nếu không thì đã chỉ thẳng vào mặt Dư Tú Lan nặng nề chỉ trích bà lấy việc công làm việc tư.
Rất nhiều nhân viên công xã nghe tiếng ồn ào nên chạy tới vây xem, đứng trong khuôn viên của ủy ban đội, châu đầu vào nhau thì thầm thảo luận.
Chương 42: Mù Chữ 1
Dư Tú Lan không thể xấu mặt gánh tội danh trục lợi trước mặt nhiều người như vậy, vì thế nghiêm túc hỏi lại: “Thím hai, thím nói vậy là có ý gì?”
Bà hai Triệu*, trưởng bối lớn tuổi nhất hiện tại của Triệu gia, ỷ vào thân phận liên đội trưởng của mình, đến đội trưởng Triệu Tân Sơn còn hô mắng không chừa mặt mũi, thì dễ gì e dè Dư Tú Lan: “Vậy tôi hỏi cô, đội sản xuất là của một mình Dư Tú Lan cô sao? Công việc để trống, thì dựa vào đâu con gái Triệu Kha của cô được tiếp nhận?”
*Bà hai là bà hai của Triệu Kha nên Dư Tú Lan mới gọi là thím.
Dư Tú Lan nén giận giải thích: “Con nhớ là mình chưa bao giờ nói đội sản xuất thuộc về một mình con, chuyện Triệu Kha tiếp nhận công việc dạy tiểu học, con đã hỏi qua đội trưởng.”
Triệu Tân Sơn gật đầu: “Triệu Kha đúng thật là có tư cách và năng lực đảm đương trọng trách này.”
Bà hai Triệu hừ* một tiếng, “Tư cách gì? Năng lực gì? Các cô chỉ… chỉ...”
*Gốc là “phi”, từ này giống như âm thanh khi nhổ nước bọt á, chỉ sự khinh thường.
Bà ta muốn nói gì đó, nhưng không nhớ phải nói làm sao, vì vậy quay đầu nhìn ra đằng sau.
Dư Tú Lan và Triệu Tân Sơn nhìn theo tầm mắt của bà ta.
Trước cổng ủy ban đội, có một người đàn ông đang đẩy kính đứng đó, cúi đầu xuống, phiền chán không thôi dáng vẻ thiếu não này của bà ta.
Người đàn ông đó tên là Hồ Hòa Chí, cháu rể của bà hai Triệu, một thanh niên tri thức xuất thân từ thành phố Thượng Hải, di cư đến nơi này vào mùa xuân năm 1975, rồi kết hôn với người vợ bây giờ - Triệu Phương Phương mùa hè năm đó.
Bên cạnh anh ta, Triệu Phương Phương vác cái bụng bầu sốt ruột nãy giờ, cũng không để ý đến bất cứ thứ gì, bước đi ra, nói: “Bác cả, thím ba, hai người đều đã hưởng qua ngày lành tháng tốt, cuộc sống sung túc đủ đầy, vậy mà nỡ nào ích kỉ không chia sẻ chút cho con cháu sao? Đội sản xuất chúng ta không phải là một tập thể sao?”
Bà hai Triệu nghe xong, lập tức nhớ ra lúc nãy mình muốn nói gì: “Hai cô cậu đây là thiên vị, tôi phải đi đại đội, công xã kiện hai người!”
Sắc mặt Triệu Tân Sơn lập tức đen hơn đít nồi.
Thường thường bà hai Triệu có quậy thì cũng chỉ dừng lại ở mức khóc lóc om sòm đòi ăn vạ, vì thế ông ta mới bảo Lý Hà Hoa đi nói với bà ta mấy câu như “chức vị giáo viên tiểu học đang trống”, không nghĩ đến hôm nay bà hai Triệu vì chiếm được công việc, ngay cả loại lời nói vu oan giá họa này cũng thốt ra.
Tổ tông bọn họ cũng không nghĩ đến, không có Triệu Tân Sơn, thì bọn họ đừng mơ mà chiếm được ích lợi gì, ngược lại, phước phần được sống tốt của Triệu gia trong thôn Triệu này đều do một tay ông ta ban cho.