Vào thời kì chiến tranh, có rất nhiều người ở công xã Song Sơn đi tòng quân, trong đó có lẫn vào vài người phụ nữ cá biệt, nhưng năng lực của họ thì không thể khinh thường, cầm súng phóng đao, tay không gớm máu mà giết giặc.

Bậc cha chú của Triệu Tân Sơn và Triệu Kiến Quốc, đã có vài người anh dũng hy sinh nơi chiến trường.

Dư gia cũng vậy, rất nhiều người không may mắn thoát khỏi chỉ để lại một mình ông ngoại Dư sống sót, nhưng chưa hưởng tuổi già được mấy năm thời bình, thì bệnh mất do vết thương cũ tái phát.

Mẹ ruột của Dư Tú Lan, bà ngoại của Triệu Kha- đồng chí Lưu Tam Ni là một người phụ nữ đáng gờm, bà ấy là nữ đội trưởng khi ra trận, vẫn luôn giữ chức vị cho đến mấy năm sau, con trai là trung đoàn trưởng của bà ấy thay mẹ hành quân, lúc này mới từ chức, để Dư Tú Lan tiếp nhận chức vị chủ nhiệm.

Hiện tại trong thôn Triệu có ba hộ họ Dư, đàn ông trong ba nhà đều do bà ngoại Triệu Kha nuôi lớn, cũng từng là người hít chung bầu không khí với Dư Tú Lan mà trưởng thành*, Dư Tú Lan chỉ đi đông không dám đi tây.

*Gốc là mũi gì đó… có thể ý là Dư Tú Lan chỉ mũi làm việc, kiểu dắt mũi theo hướng tích cực.

Ngoài ra, Dư Tú Lan cũng có một chị họ bên nội, mặc dù gả đi hơi xa, nhưng chồng của dì ấy là cảnh sát địa phương.

Danh tiếng của Dư Tú Lan ở trong thôn, trước mắt là không thể sánh bằng được đội trưởng đội sản xuất Triệu Tân Sơn, nhưng không chắc trong tương lai sẽ...

Triệu Tân Sơn nghĩ đến đó, miệng không khống chế được mà ngứa lên, lập tức đi từ trong nhà ra ngoài sân, rút một điếu thuốc ra hút.

Lý Hà Hoa ở trong nhà nấu mì hấp bánh bao, ra ngoài nhìn thử, không khỏi trách móc: “Ông làm gì mà cứ hút thuốc hoài vậy? Hút mốt chết đó.”

“Tôi nói bà nghe cái này.” Triệu Tân Sơn gọi vợ ông ta đến trước mặt, ghé vào tai bà ta thì thầm gì đó.

Lý Hà Hoa do dự: “Ông định làm gì? Tính cách của bà hai trông thế kia, không làm nên chuyện đâu.”

Triệu Tân Sơn không để cho bà ta moi thông tin, chỉ nói: “Đừng hỏi nhiều, kêu bà đi thì bà đi đi.”

Lý Hà Hoa lườm ông ta một cái, tức giận nói: “Đi thì đi.”

Bà ta cởi tạp dề trên người xuống, sau đó quăng lên người Triệu Tân Sơn: “Đừng có hút nữa, khói thuốc thúi muốn chết.”

Triệu Tân Sơn vội vàng né để không trúng tay đang cầm điếu thuốc, nổi nóng: “Bà già chết tiệt này...”

Lý Hà Hoa làm ngơ, đi ra khỏi nhà.

·

Ngày thứ hai, Triệu Tân Sơn lập tức cấp giấy tờ chứng minh cho Triệu Miên.

Chương 38: Ảnh Hưởng 2

Bây giờ đang vào mùa xuân bận rộn, mọi người đều tập hợp lại một chỗ làm việc, chuyện Triệu Kha và Triệu Miên đổi công tác, bắt đầu truyền đi từ ủy ban đội, chưa đến hai giờ, dường như toàn bộ người ở thôn Triệu đều đã biết.

Mọi người thảo luận từ đầu đến đuôi ngọn nguồn sự việc, có người tò mò lấy lý do công việc mà đi đến bên người Triệu Kiến Quốc, Dư Tú Lan và Triệu Phong nghe ngóng tin tức.

Không chỉ nghe ngóng, mà còn chêm vào mấy câu hỏi thăm —

“Chủ nhiệm Dư, chủ nhiệm Kiến Quốc, sao hai người lại không chuyển công tác cho Triệu Phong nhà mình chứ?”

“Triệu Phong, công tác của chị hai con sao lại không chuyển cho con?”

Đầu óc của bọn họ lý giải rất đơn giản, con gái thì sớm muộn gì cũng phải gả cho nhà khác làm dâu, thay vì để cho người họ khác được hời, thà để giành chỗ tốt lại cho đàn ông trong nhà còn hơn.

Dư Tú Lan cũng không nể nang gì mấy mụ già này: “Đến thủ trưởng* còn nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, không phải sao? Công việc của Triệu Kha tôi đã không giúp được gì, bây giờ con bé muốn chuyển công tác cho chị mình, tôi lấy quyền gì mà cản trở.”

*Thủ trưởng: người đứng đầu một tổ chức nào đó…

“Sao cô có thể nói mình không giúp đỡ được phần nào chứ? Nếu không phải cha mẹ cho ăn học, bỏ một đống tiền vào học cấp ba, thì đến cửa của nhà máy con bé đó cả đời cũng không chạm vào được.”

Người vừa lên tiếng là một phụ nữ có mắt tam giác trông rất xảo quyệt, tên là Điền Quế Chi, khi nói đến chuyện Triệu Kha học cấp ba, giọng nói cứ khinh khỉnh.

Dư Tú Lan trả đũa: “Đó là bản lĩnh của con gái nhà tôi.”

Còn ở bên phía Triệu Kiến Quốc, những người đàn ông lên tiếng đều có chung một ý kiến.

“Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, đứa con sau này chăm sóc dưỡng già, lo ma chay* cho hai người chỉ có mình Triệu Phong thôi.”

*Gốc là ném chậu, một nghi thức trong đám tang ở vùng quê…

Triệu Kiến Quốc cũng không tức giận, ai nói gì cũng chỉ hớn hở vui vẻ đáp: “Anh chị em trong nhà hòa thuận là đủ rồi.”

Còn ở bên người Triệu Phong thì có một thanh niên trạc tuổi luôn mồm thúc đẩy, khuyến khích: “Nếu có được công việc này trong tay, sợ gì thanh niên tri thức Trang không chấp nhận cậu?”

Triệu Phong không vui: “Trang Lan chấp nhận tôi, nhất định là xem trọng sự ưu tú của tôi.”

Thanh niên vừa nói:…

Con người cậu như thế nào, chẳng lẽ cậu còn chưa rõ sao?

“Triệu Phong sao mà bằng chị Miên Miên được.”

Triệu Vân Vân túm Triệu Kha từ trong nhà ra, bất bình nói: “Mắc gì cứ nói đến chuyện chuyển công tác thì đều phải chuyển cho con trai vậy? Đi đâu cũng nghe mấy người này già mồm già miệng phiền chết được, đừng tưởng rằng chị không biết bọn họ ở sau lưng nói chị vô dụng, căn bản là bọn họ ghen tị mà thôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play