Đôi mắt cô Vu hiện lên tán thưởng: “Là một đứa trẻ có chí cầu tiến.”
Triệu Kha biết ngay là cô Vu sẽ thích người như chị cô mà, vì vậy cố gắng hết sức nói tốt về chị cho bà ấy nghe: “Ban đầu chị cháu phản đối rất kịch liệt việc chuyển công tác, cháu phải khuyên thật lâu mới được, bởi vì chị ấy chịu thương chịu khó, có thể kiếm rất nhiều tiền phụ giúp gia đình.”
Vẻ mặt của cô Vu đã dịu đi hơn nhiều so với ban đầu, nhưng cũng không dịu hoàn toàn, hỏi: “Vậy còn cháu thì sao?”
“Cháu dự định là trước hết tiếp nhận công việc dạy học của chị ấy.”
Cô Vu không đồng ý: “Công việc đó thì có tương lai gì đâu cháu?”
Triệu Kha xài lại chiêu mình đã dùng với cha mẹ: “Cháu còn trẻ mà cô, nếu như sau này có một cơ hội khác, cháu nhất định sẽ cố hết sức giành lấy.”
Sau khi cô Vu nghe xong, bà ấy đã suy nghĩ một lúc lâu.
Quan hệ của bà ấy cũng khá rộng, nếu như biết có chỗ nào tuyển nhân sự, có thể sai người đề cử Triệu Kha.
Tuy nhiên chuyện này bà ấy cũng không chắc có thành công hay không, nên không thể tùy tiện hứa hẹn, chỉ nói: “Nếu đã như vậy, trước tiên em cứ ở trong thôn làm việc một thời gian đi.”
·
Triệu Kha thành công lấy giấy chứng nhận, bước kế tiếp chính là thả người vào đội sản xuất bên kia, chuyển giấy tờ của Triệu Miên sang nhà máy vòng bi.
Vào thứ bảy tuần thứ hai, Triệu Kha quay về thôn, buổi chiều đi cùng Dư Tú Lan đến ủy ban đội tìm đội trưởng Triệu Tân Sơn.
Dân số ở thôn Triệu rơi vào khoảng ba trăm người, gần một phần ba người mang họ Triệu, cắm rễ lập nghiệp ở đây đã mấy chục năm, những năm nay đâm chồi nảy lộc, con đàn cháu đống đếm không xuể, nếu không phải sợ loạn thế, có khi dân còn đông hơn bây giờ.
Thế hệ ông cố hiện giờ của Triệu gia là anh em ruột, đội trưởng Triệu Tân Sơn là con trưởng của nhánh chính*, còn nhà Triệu Kha thì là một chi khác, đến đời của Triệu Kiến Quốc thì quan hệ đã rất xa rồi, có điều còn mang họ Triệu thì còn là một phân nhánh trong bảng thế hệ.
*Có thể Triệu Tân Sơn là con của gia chủ hay đại loại vậy, chứ mình cũng không hiểu.
Người cùng họ có thể đoàn kết bện lại thành một sợi dây thừng thống nhất, vì thế lực ảnh hưởng của họ Triệu trong thôn là cực kỳ mạnh.
Mà Triệu Tân Sơn là con cả đứng đầu, Triệu Kiến Quốc là con ba.
Triệu Tân Sơn nhìn Triệu Kha lớn lên, thấy con cháu có tiền đồ đến thăm thì rất vui: “Triệu Kha lại đây con, mau ngồi xuống.”
“Bác, bác gái, hai người đừng vội mà.” Triệu Kha đưa tay ra, ngăn cản bác gái rót nước cho mình.
Chương 36: Ngơ Ngẩn 5
Bác gái Lý Hà Hoa vẫn không nhúc nhích đưa nước cho cô, sau đó ngồi xếp bằng trên giường đất, hỏi mẹ con cô: “Hai mẹ con sao lại cùng đến đây?”
Hai mẹ con nhìn nhau, Dư Tú Lan không để cho Triệu Kha lên tiếng, giành nói trước: “Chúng em định chuyển công tác của Triệu Kha cho Triệu Miên, nên đến tìm anh cấp chứng minh, chuyển giấy tờ của Triệu Miên đưa sang nhà máy vòng bi.”
“Gì chứ?!”
Triệu Tân Sơn và Lý Hà Hoa bị sốc nặng.
Lý Hà Hoa lo lắng hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn chuyển công tác?”
Triệu Tân Sơn nhìn vẻ mặt của hai mẹ con, biết hai người đã quyết định xong xuôi, có chút không vui: “Tú Lan, anh không có ý gì nhưng mà, nếu như thật sự muốn chuyển, thì sao không chuyển cho Triệu Phong?”
Thái độ của Dư Tú Lan rất cứng rắn: “Đây là công việc của Triệu Kha, con bé muốn chuyển cho ai thì chuyển, tự mình quyết định, vì sao nhất định phải chuyển cho Triệu Phong?”
Triệu Tân Sơn rủ khóe miệng xuống, không tranh luận với bà, quay người qua hỏi Triệu Kha: “Còn ý của con thì sao?”
“Bác, yêu cầu này là con đưa ra, mẹ con lúc đầu cũng không đồng ý.” thái độ của Triệu Kha rất dịu dàng: “Con nghĩ rằng, chị con hơn con ba tuổi, hơn Triệu Phong bốn tuổi, con bây giờ phải cố hết sức sắp xếp cho chị con đâu vào đấy trước, còn con với Triệu Phong thì sau này tính.”
Giấy chứng minh đã được cấp, vì đều là người họ Triệu, Triệu Tân Sơn cũng không thể không nể mặt người nhà mà từ chối giúp đỡ.
Nhưng ít nhất thì thái độ của Triệu Kha, khiến người ta dễ chịu là được rồi.
Triệu Tân Sơn cầm điếu thuốc lên, hỏi: “Nếu vậy thì em dự định sắp xếp gì cho Triệu Kha?”
Dư Tú Lan nói: “Em để cho con bé tiếp nhận công việc lúc trước của chị nó.”
Triệu Tân Sơn im lặng một lát, sau đó nói: “Hai người về trước đi, để anh suy nghĩ lại một chút.”
Chờ hai mẹ con đi, Triệu Tân Sơn ngồi ở đầu giường phì phèo điếu thuốc, phun ra từng làn khói lượn lờ.
Lý Hà Hoa mở cửa sổ cho đỡ ngộp, hỏi ông ta: “Ông còn nghĩ gì nữa vậy? Triệu Kha là học sinh cấp ba, đi dạy tiểu học thì có làm sao đâu chứ?”
Triệu Tân Sơn phun một ngụm khói, không hài lòng: “Em ba không biết làm gì mà chưa bao giờ thấy ra mặt, chuyện trong nhà hay bên ngoài đều do một tay Dư Tú Lan quản lý, cứ tiếp tục như thế sao mà coi được?”
Họ có sức ảnh hưởng lớn thứ hai ở thôn Triệu, là họ Dư, Dư trong Dư Tú Lan.
Cũng không phải bởi vì dân số mang họ Dư nhiều, mà vì người mang họ Dư ai cũng có bản lĩnh lớn.