Tiểu Văn chống cằm lên đũa, nói: “Em nói đúng, về nhà chị sẽ lập tức nói với mẹ!”

“Kể một ngàn nói một vạn, ai có không bằng mình có.”

Triệu Kha nói xong, cúi đầu xuống ăn cơm.

Tiểu Văn gật đầu, ăn được một nửa, đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, nhẹ nhàng ho khan nhắc nhở.

Triệu Kha nghi hoặc nhìn cô ấy.

Tiểu Văn không dám làm ra hành động gì lớn, chỉ cố gắng nháy mắt liên tục ra hiệu ở đằng sau.

Triệu Kha quay đầu, thì thấy cô Vu cầm hộp cơm đứng cách đó một mét, lập tức vội vàng đứng lên chào hỏi: “Cô Vu ạ.”

Giọng điệu của cô Vu cực kì lạnh lẽo, lên tiếng: “Triệu Kha, cháu đi theo tôi một chuyến, tôi có việc cần nói với cháu.”

“Dạ.”

Triệu Kha quay người lại thu dọn hộp cơm, ra hiệu với Tiểu Văn rằng mình đi trước.

Tiểu Văn vội vàng vẫy tay, không hề có ý giữ lại.

Triệu Kha buồn cười, nhưng lúc cô quay người lại, lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Cô Vu dẫn Triệu Kha, im lặng một đường đến ký túc xá phòng đơn của mình, đến giờ mới nói câu đầu tiên: “Vào đi.”

Triệu Kha rất lịch sự mà không đánh giá xung quanh, ngồi xuống cái ghế cô Vu chỉ, trông cực kì ngoan ngoãn.

Mà cô Vu khi thấy cô như vậy thì bắt đầu tức giận.

Người thông minh, thấu hiểu nhiều chuyện, không hề cẩu thả chút nào trước mặt người khác, nhưng chỉ cần quay lại không gian một mình một người, thì không biết làm sao cho tiến bộ nỗi.

“Tôi thấy cháu khuyên nhủ người khác rất hay mà, sao đến lượt chính mình, lại không suy nghĩ gì mà hành động như thế?”

Triệu Kha thầm nghĩ, cô Vu nói vậy thì chắc chắn đã nghe được cuộc trò chuyện của cô và Tiểu Văn, nhưng sự việc này, không chỉ đơn giản dừng lại ở vấn đề gia đình, mà còn là mong muốn cá nhân.

Cô cũng không có tài lanh mà kể về “kế hoạch dưỡng già” của mình cho cô Vu- người cực kì tích cực trong công việc, chỉ ngại ngùng cười rồi nhẹ nhàng nói: “Để cô chê cười ạ.”

Cô Vu nghiêm túc quan sát cô, nửa ngày sau, mở nắp hộp cơm ra, dịu giọng nói: “Hẳn là cháu chưa ăn no đúng không, ăn thêm chút nữa đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Khuôn mặt tập trung cao độ thường ngày của cô Vu, đã dọa sợ không ít nữ công nhân, nhưng Triệu Kha thì ngược lại, cho nên cô cũng không khách sáo mà mở nắp hộp cơm của mình, tiếp tục ăn phần cơm còn lại.

Cô Vu gắp một đũa thịt kho tàu, bỏ vào trong hộp cơm của Triệu Kha, “Tôi nghe nói cháu có em trai?”

Triệu Kha nói cảm ơn, gật đầu: “Dạ đúng vậy.”

Chương 34: Ngơ Ngẩn 3

Cô Vu nhíu mày, rồi lại giãn ra, bắt đầu khuyên nhủ: “Lời cháu nói với Tiểu Văn thật sự rất đúng, cháu đã là người trưởng thành, hẳn là hiểu rõ, phải giữ thật kĩ những gì mình đang có, vì sau này chính nó sẽ là vòng chắn bảo vệ cháu, bất kỳ ai, cho dù là người thân máu mủ, lời nói hay hành động mong muốn cướp đi thứ cháu có, đều cất chứa rất nhiều cái hố chờ cháu lọt vào.”

Triệu Kha cắn miếng thịt kho tàu, chớp chớp mắt, không hiểu cho lắm.

Cô Vu đi sâu thêm chút: “Cháu hiện tại có gặp khó khăn gì không? Nếu có, tôi sẽ cố hết sức mình để giúp cháu.”

Khó khăn ư...

Đây là người thứ hai trong hôm nay hỏi cô như vậy.

Triệu Kha có lẽ đã hiểu được lý do vì sao cô Vu lại đến tìm mình, thêm những lời mà bà ấy nói lúc nãy, cô lên tiếng giải thích, hỏi: “Cô biết chuyện cháu muốn chuyển công tác cho người khác ạ?”

Cô Vu đáp: “Để có được công việc này cháu vốn đã rất vất vả, khi cháu đưa ra quyết định, đừng nóng vội quá dẫn đến suy nghĩ bồng bột.”

Triệu Kha cười.

Cô Vu căn bản không cần quan tâm những chuyện cỏn con như thế này, nhưng vẫn cố ý đến tìm Triệu Kha nói chuyện, ý tốt này của bà ấy, Triệu Kha nhận, đồng thời chân thành nói cảm ơn, giải thích: “Người cháu chuyển công tác cho là chị cả của cháu, là cháu tự nguyện, không hề nóng vội đâu ạ.”

“Chị cả?”- Trong mắt cô Vu tràn đầy kinh ngạc.

“Dạ đúng vậy.” Triệu Kha phản ứng rất nhanh: “Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cháu muốn chuyển công tác cho em trai cháu sao?”

Mặt cô Vu lộ ra vẻ xấu hổ.

Quản lý Tôn lừa bà ấy, nhưng chính bản thân bà ấy cũng có sai, không chịu hỏi kỹ trước khi nói, bởi vậy mà gây ra cái Ô Long*.

*Ô Long: gây ra hiểu lầm, sai lầm không đáng có do không cẩn thận.

Có điều không thể trách bà ấy hiểu lầm, đây phải xem như chuyện thường tình vì nó quá phổ biến, chuyển công việc mình đang làm tốt cho anh em trong nhà, chuyển cho chồng, hoặc thậm chí chuyển cho chú, cháu cũng có...

Triệu Kha chủ động xoa dịu bầu không khí, nói: “Chuyện chuyển công tác, là ý kiến của cháu đưa ra, chị cháu năm nay hai mươi mốt, trong nhà bắt đầu gấp gáp chuyện hôn sự của chị ấy, nhưng cháu cảm thấy, nếu chị ấy xem mắt với những người trong thôn, thực sự rất uổng.”

Cô Vu là một người biết lắng nghe, kiên nhẫn ngồi nghe cô nói.

“Chị cháu tốt nghiệp cấp hai, nhưng cháu chỉ mới biết chuyện này gần đây, chị ấy vốn dĩ thi đậu cấp ba, có điều do kinh tế trong nhà nên chị ấy đã giấu nhẹm tờ giấy báo trúng tuyển đi, hai năm nay dạy học ở trường tiểu học của đội sản xuất chúng cháu, còn đang tự học chương trình cấp ba.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play