Tựa như cây trúc xanh tươi mơn mởn cắm vào mảnh đất cằn cỗi Đông Bắc mà nuôi, đột ngột muốn chết.

Triệu Vân Vân cảnh giác nhìn về phía Triệu Kha: “Chị tìm em là để nghĩ kế giúp chị, anh ấy cho dù có đẹp hơn bây giờ, em cũng không được giành người với chị.”

Triệu Kha im lặng: “Đẹp thì đẹp thiệt, nhưng nhìn là biết người vai không thể gánh, tay không thể đỡ, chẳng lẽ cưới về chị nuôi anh ấy sao?”

Triệu Vân Vân che khuôn mặt ngại ngùng của mình lại: “Anh ấy đẹp đến vậy mà, cũng không đến mức khó nuôi nhỉ?”

Triệu Kha dừng lại, ờ cũng đúng.

Nhưng…

Triệu Kha giội cho Triệu Vân Vân một thau nước lạnh: “Chị dùng gì để nuôi người ta? Dùng bánh bột ngô thức ăn ba bữa của nhà chị, hay là tiền lương sáu đồng mà chị ăn không ngồi rồi kiếm ra? Hay không lẽ để cha với em trai chị nuôi sao? Tại sao phải làm vậy?”

Triệu Vân Vân phản bác: “Chẳng phải chỉ nhiều thêm một miệng ăn thôi sao, hơn nữa nhà chị cũng đâu phải chỉ ăn bánh bột ngô thôi đâu...”

Triệu Kha gật đầu: “Ồ đúng rồi, còn có bánh bột ngô trộn thêm bột mì nữa.”

Triệu Vân Vân nghẹn họng.

“Biết yêu ở tuổi này là chuyện bình thường mà.” Triệu Kha hiểu, an ủi cô ấy: “Chị yên tâm, chị sau này sẽ còn thích rất nhiều người đàn ông không thuộc về chị.”

Triệu Vân Vân: A a a a a —

Ngậm miệng ngậm miệng ngậm miệng!

Triệu Vân Vân ngơ ngẩn bị Triệu Kha lừa về nhà, phải mất một lúc lâu mới định thần lại, nuôi gì mà nuôi? Tại sao cô ấy phải nuôi?

Ngôn từ của thanh niên tri thức Phó rất đa dạng, phong phú, quần áo với đồ dùng hàng ngày của anh ấy thoạt nhìn không hề rẻ, có lần anh rể bên nội là thanh niên tri thức đến từ thành phố Thượng Hải nói, đồng hồ này là đồ hàng hiệu ở bên đó, một chiếc có giá lên đến mấy chục đồng.

Cô ấy theo đuổi thanh niên tri thức Phó, còn muốn gả cho anh ấy, không phải chỉ vì thấy người ta đẹp, mà bởi vì cô ấy muốn nâng cao chất lượng cuộc sống chút, biết đâu sau này mình cũng trở thành người nội thành.

Bản thân Triệu Vân Vân là người có chí cầu tiến!

Nhưng đợi đến khi cô ấy đến tìm Triệu Kha một lần nữa, Triệu Kha đã rời nhà đi công xã rồi.

Thứ hai phải đi làm, Triệu Kha đạp xe chạy tới công xã, đến nơi cũng đã khuya, ghé vào nhà máy vòng bi gọi suất cơm sau đó quay về ký túc xá.

Hai ngày kế tiếp, cứ đến giờ nghỉ trưa là bóng dáng cô biến mất tiêu, mãi cho đến khi giờ làm việc bắt đầu mới thấy cô quay về.

Buổi sáng thứ tư, Triệu Kha cầm chứng minh thư và giấy xác nhận chuyển công tác đã hoàn thành trong hai ngày nay, đến trước văn phòng nhân sự của nhà máy vòng bi gõ cửa.

Chương 32: Ngơ Ngẩn 1

Quản lý Tôn theo thường lệ hỏi thăm lý do và thuyết phục giữ cô lại, nhưng thái độ của Triệu Kha quá kiên quyết, vì thế chỉ đành gật đầu nói: “Thế này, còn phải làm một số thủ tục trong nhà máy, cho nên đến thứ sáu mới đóng dấu xác nhận được, từ đây tới đó nếu con đổi ý, thì nhớ tới gặp chú.”

Triệu Kha đồng ý rất khách sáo, nhưng cô chắc chắn mình sẽ không đổi ý.

Cô quay về làm việc bình thường, không để lộ ra cảm xúc khác thường nào, chỉ tính chờ đến hạn thứ sáu, thì thông báo cho Tiểu Văn- người có quan hệ tốt với cô- biết một chút.

Giờ nghỉ trưa, các công nhân đến nhà ăn ăn cơm.

Khi quản lý Tôn đi mua cơm, trùng hợp gặp được cô* Vu, thuận miệng nói một câu: “Cô Vu, có con bé Tiểu Triệu bên nhà máy cô, hôm nay chạy tới tìm tôi xin chuyển công tác cho người trong nhà, cô biết chưa?”

*= thợ cả: người dẫn đầu một nhóm ở nhà máy hoặc xưng hô tôn trọng với một người lớn tuổi nào đó có nhiều kinh nghiệm. Mình gọi là cô, cô trong thầy cô, không phải trong cô dì chú bác.

Cô Vu nhíu mày: “Tôi không biết.”

“Có rất nhiều đồng chí bởi vì vấn đề trong gia đình mà bị ảnh hưởng đến công việc, cô Vu là lãnh đạo của Tiểu Triệu, có thể để ý chút xem sinh hoạt của con bé có gặp khó khăn gì không, nếu có, thì mình bảo ban lại với nhau là được mà.” quản lý Tôn vừa nói vừa thở dài: “Nghe nói đồng chí Tiểu Triệu làm việc rất xuất sắc, nếu rời đi thì thực đáng tiếc.”

Cô Vu im lặng gật đầu, ăn cơm xong, lập tức đi vòng quanh nhà ăn tìm Triệu Kha.

Triệu Kha và Tiểu Văn ngồi cùng bàn với hai công nhân nữa có quan hệ không tệ với họ, vừa ăn vừa tán gẫu.

Khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Văn nhăn nhó khó chịu, buồn rầu nói: “Chị dù gì năm nay cũng mới mười chín, nhưng mẹ chị cứ liên tục tìm người xem mắt rồi bắt chị đi, không muốn tí nào.”

Triệu Kha cố ý vô tình nói: “Kết hôn vốn là chuyện quan trọng mà, phải cẩn thận một chút, chị bây giờ còn trẻ, vậy mà đã có công việc ổn định như vậy rồi, chậm mấy năm nữa cho dù không tìm được nửa kia ưng ý, nói không chừng ông trời ban cho chị cơ hội tốt hơn thì sao?”

“Cơ hội tốt hơn không dành cho chị đâu”- Tiểu Văn ăn không nói có thở dài, “Mẹ chị nói có được công việc này là phước đức ba đời, phải lạy tạ ơn trời đất.”

“Nhà máy của chúng ta hàng năm đều có hoạt động cử người đi nhà máy chính rèn luyện, nếu như chị thông qua học tập tự thân tiến bộ, cố gắng đạt được cơ hội, cho dù là tìm đối tượng xem mắt, hay ở phương diện khác, đường đi của chị sẽ rộng mở hơn một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play