Triệu gia —

Khi Triệu Kha tỉnh ngủ, đã không có ai ở nhà.

Cô đi đến phòng bếp lấy thức ăn nóng trong nồi ra, bưng bát đứng dưới mái hiên vừa ăn vừa quan sát xung quanh.

Bốn phía chỗ nào cũng sạch sành sanh, ngăn nắp, gọn gàng, không nghi ngờ gì khi nội bộ gia đình đều đồng ý việc “chuyển công tác” kia, thì làm gì có ai trông đợi vào sự cần cù bù siêng năng của cô nữa chứ.

Lúc mọi người làm việc thì Triệu Kha còn say giấc nồng, bây giờ mọi người đi hết rồi để cô ở nhà một mình chơi bời lêu lổng, thấy cũng kì nên cô vào nhà gom hết quần áo bẩn, chuẩn bị giặt.

Khi cô đang đổi nước nóng trong chậu giặt quần áo, thì bên ngoài có người hô to: “Triệu Kha, em có ở nhà không?”

Triệu Kha khẽ giật mình, lập tức cất giọng đáp: “Có, Vân Vân chị vào đi.”

Sau đó, có một cô gái nhẹ nhàng tiến vào, tuy làn da của người này không trắng ngần như Triệu Kha, nhưng so với mấy cô gái khác trong thôn thì nõn nà hơn nhiều, có điều hôm nay đánh má hồng hơi đậm, quện một cục đỏ lè trên má, trông có chút quê mùa.

Triệu Vân Vân, con gái đội trưởng đội sản xuất ở thôn Triệu, là bạn chơi từ thuở nhỏ đến giờ của Triệu Kha, cũng là chị họ cùng tuổi nhưng không cùng chi* của cô, đồng thời còn là cực phẩm nữ phụ trong nguyên tác, dây dưa nam chính, và nhiều lần ức hiếp vu oan nữ chính.

*Không cùng chi (trong một gia tộc): cha hai người này là anh em hoặc có quan hệ thân thích.

Trong nguyên tác, Triệu Vân Vân vì muốn ở bên nam chính Phó Hàng, vậy mà chủ động leo lên giường người ta, sau khi làm lớn chuyện, danh tiếng phải nói là mất sạch.

Cô ấy không muốn lấy chồng xa, vì thế lén đi ra ngoài*, rồi trượt chân ngã xuống sông, đến khi có người phát hiện thì đã không kịp rồi.

*Thường thì con gái thời xưa nếu làm gì sai sẽ bị cha mẹ nhốt trong phòng không cho ra cửa, nguyên câu này chắc ý nói danh tiếng Vân Vân mất hết rồi nên không gả cho ai ở gần đây được hết, cha mẹ nhốt cổ trong phòng để gả cổ đi xa xa một xíu.

“Sao lại nhìn chị như thế?”- Triệu Vân Vân kỳ quái nhìn cô, hừ một tiếng, “Sao nào? Hiện tại em là người nội thành rồi, nên không vừa mắt thân thích ở nông thôn đúng không?”

Giọng nói đanh đá quen thuộc này… Triệu Kha lười đi tranh luận với cô ấy, tiện tay chỉ chỉ băng ghế trước bếp lò, “Chị ngồi xuống trước đi.”

Triệu Vân Vân bĩu môi, ngồi xuống.

Lửa trong bếp lò đang ngày càng yếu đi, thế là tự nhiên cô ấy lấy một thanh củi nhét vào, ngay sau đó, cả người cô ấy cứng đờ.

Sao tự nhiên lại đi phụ Triệu Kha làm việc? Ở nhà mình còn chẳng bao giờ đụng tay vô mấy thứ này!

Chương 30: Tiền Đồ 5

Triệu Vân Vân giống như bị chọt vào điểm yếu, nhảy dựng lên: “Chị không ngồi đâu.”

Bà không ngồi thì để tui.

Triệu Kha rất tự nhiên nhặt gậy lửa* lên, đẩy đẩy mấy thanh củi cứng đầu chưa chịu chui vô bếp lò.

*Gậy lửa: dụng cụ những nhà nông thôn sử dụng để thêm củi vào bếp lò.

Triệu Vân Vân nhìn dáo dác xung quanh, không còn cái ghế nào, chỉ có thể đứng đó, cô ấy thúc giục Triệu Kha: “Chị đến tìm em chơi mà, đi thôi.”

Triệu Kha chậm rãi,ung dung nhóm lửa: “Đi đâu? Giờ em phải giặt quần áo.”

“Em á? Giặt quần áo?”- Triệu Vân Vân lúc này mới chú ý đến cái chậu chứa đầy quần áo nằm gần đó, cô ấy cho là lẽ đương nhiên nói: “Em nửa tháng mới trở về một lần, cứ để chị cả với em trai em làm là được mà.”

Triệu Vân Vân rất được người nhà cưng chiều, ở trong đội sản xuất ghi ghi chép chép, gần như không cần còng lưng kiếm sống như bao người mà vẫn có ăn, nên sinh ra tính cách vừa mềm mại vừa tùy hứng.

Triệu Kha không hùa theo cô, nhét ván giặt đồ vô trong chậu, bắt đầu ngồi vò giặt quần áo.

Triệu Vân Vân tức giận đến dậm chân: “Nếu em giặt quần áo như thế thì khi nào mới xong, khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài chơi?”

“Chị muốn ra ngoài chơi gì?”

Triệu Vân Vân nhăn nhó, mặt đỏ như quả cà chua, càng nhìn càng giống dân quê: “Em đi với chị đi rồi biết.”

“Ồ.”

Triệu Kha trả lời qua loa, chầm chậm làm việc.

Triệu Vân Vân ở bên cạnh sốt ruột đi qua đi lại, cuối cùng đành vén tay áo lên, đưa tay hỗ trợ.

Đợi đến khi đã phơi quần áo lên trên dây thừng xong xuôi, Triệu Vân Vân mới chống nạnh hỏi: “Giờ hai mình đi được chưa?”

Triệu Kha lau lau tay: “Được chứ, ai mà nỡ từ chối.”

Đều giúp cô làm việc rồi, thì thỏa mãn yêu cầu của đối phương chút, chuyện nhỏ mà.

Năm phút sau, Triệu Kha và Triệu Vân Vân xuất hiện dưới cây liễu quen thuộc của khu thanh niên tri thức.

Triệu Kha: “Chị định làm gì đây?”

Triệu Vân Vân chỉ chỉ khu thanh niên tri thức, nhỏ giọng nói: “Chờ một lát em sẽ biết.”

Cô ấy vừa dứt lời, một khung cửa sổ ở khu thanh niên tri thức bị mở bật ra, bóng dáng của một thanh niên xuất hiện.

Ngoại hình thanh niên tuấn tú, khí chất lịch thiệp, tao nhã, nhìn là biết được nuôi dạy rất tốt.

Dường như cảm giác được có ai đang nhìn mình, người đó ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua Triệu Vân Vân, đối mặt với Triệu Kha.

Nhưng sau một giây, đối phương liền cúi đầu xuống, giống như không nhìn thấy có khách không mời mà đến.

Triệu Kha lập tức xác định được, đây là nam chính Phó Hàng.

Không nghĩ rằng người sẽ đẹp như thế…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play