Mà khi đó, nam nữ chính chỉ mới quen nhau sơ sơ thôi.

Thực ra, Triệu Kha không ghét Trang Lan, nhưng Trang Lan và nam chính đã là tình yêu đích thực của nhau, cô tự nhiên là không hi vọng em trai ngốc nhà mình hãm vào quá sâu, hại người hại mình.

Có điều tình cảm của Triệu Phong là yêu đơn phương, Triệu Kha cũng không có khùng đến mức đi chia rẽ đôi trai gái kia.

Ba chị em về đến cửa nhà, Triệu Phong gọi Triệu Kha lại, cười lấy lòng: “Chị hai, chị có thể đừng kể cho mẹ nghe chuyện này được không?”

“Tại sao?”

Triệu Phong cau mày ưu tư.

Triệu Miên lúc này lên tiếng nói thay cậu: “Mẹ không thích thanh niên tri thức, người mới vừa quen, nói chuyện một hai câu thôi mà mẹ đã cảnh cáo rồi, cũng không cho phép em ấy tiếp xúc với nữ thanh niên tri thức.”

Bây giờ đến lượt Triệu Phong lên tiếng giải oan cho Trang Lan: “Trang Lan không phải loại thanh niên tri thức vì để cuộc sống thoải mái chút mà tìm người trong thôn kết hôn đâu ạ.”

“Ồ hai đứa mới quen đây thôi, mà em đã hiểu người ta đến vậy rồi à?”- Triệu Kha đẩy cửa gỗ ra, “Muốn chị không nói cũng được, nhưng em bớt chạy đi tìm người ta lại đi, em không sợ thanh niên tri thức Trang thấy em nhiều quá sinh phiền sao?”

Đôi mắt Triệu Phong đảo quanh, giả bộ bất đắc dĩ “Dạ” một tiếng.

·

Ngày thứ hai, ông mặt trời vừa ló dậy là bà năm Triệu đã vội vàng mang theo một cái giỏ, ngồi xe bò của con trai chạy đến thôn Lý

Xe bò chạy ngang qua cây hòe đầu thôn, có người nhìn thấy, lên tiếng hỏi bà ấy đi đâu.

Bà năm Triệu cũng không giấu giếm gì, trực tiếp vỗ vỗ cái giỏ trên xe ba gác: “Đi nói từ chối với Lý gia, cuộc hôn nhân này Tú Lan không đồng ý.”

Bác gái Tôn có tới bốn đứa con gái không nhịn được kinh ngạc, hô lên: “Đối tượng tốt như vậy mà chủ nhiệm Dư vẫn không ưng ý sao?!”

Bà năm Triệu cười ha ha đáp: “Đâu có gì lạ, không ưng ý là chuyện bình thường mà.”

Bác gái Tôn chớp mắt, chạy chậm mấy bước xích lại gần, cười đùa hỏi: “Này bà năm, vậy bà giới thiệu cho con bé Đông* nhà tôi đi, tôi rất ưng ý con trai của Lý gia đó.”

*Gốc là Đông Ny Nhi, nhưng mình không nghĩ nó là cái tên đâu, tại vì hồi nữa sẽ có Xuân Ny Nhi, đến nữ chính cũng từng được gọi là Ny Nhi…

Dì Đông ngồi dưới cây chê cười bà: “Bà nghĩ xa quá ha, con trai kế toán ai lại nhìn trúng con bé đen thui nhà bà?”

Bác gái Tôn bĩu môi đáp: “Đen thì sao? Bé Đông nhà tôi đã tài giỏi, mà mông còn lớn nữa, dễ đẻ.”

Dì Đông hỏi: “Thế con bé Xuân nhà bà đẻ rồi hay sao mà bà biết?”

Sắc mặt bác gái Tôn lập tức đen lại.

Chương 28: Tiền Đồ 3

Mà trong lúc hai người đang lời ra tiếng vào, xe bò của bà năm Triệu đã chạy ra khỏi thôn.

Thôn Lý, nhà Lý Hội Kế —

Khi đi xem mắt, được chấp nhận hay không, sẽ có người báo tin.

Hôm qua người Lý gia trên đường trở về, vợ chồng Lý gia có hỏi về tình hình mối quan hệ của Lý Đại Thắng và Triệu Miên.

Lý Đại Thắng không đề cập đến việc xém chút nào là nhào vô cãi nhau với chị em nhà đó, cực kì tự tin bảo đảm: “Sao cô ấy có thể không vừa ý con được? Con chỉ mới nói chuyện với em gái cô ấy thôi, mà người ta đã sốt ruột lên hết rồi.”

Mẹ Lý Đại Thắng còn hỏi hắn Triệu Kha trông như thế nào, nhưng thái độ của Lý Đại Thắng rất ghét bỏ, bà ta mặc dù có hơi tiếc, nhưng cũng đành nhận Triệu Miên làm con dâu mình.

Vì thế ba người Lý gia đều cho rằng, bà năm Triệu tới, nhất định là báo tin đồng ý.

Nhưng khi bà năm Triệu và mẹ Lý Đại Thắng tiến vào sân của Lý gia, bà ấy lập tức lấy giỏ đang đeo xuống, “Mẹ Đại Thắng à, tôi thay Triệu gia đến trả đồ.”

Sắc mặt mẹ Lý Đại Thắng cứng đờ, “Bà năm, bà có ý gì?”

Bà năm Triệu khách sáo, uyển chuyển trả lời: “Triệu gia cảm thấy tính cách của hai đứa bé sẽ không dễ ở chung, nên việc xem mắt đến đây là kết thúc.”

Mẹ Lý Đại Thắng lo lắng: “Hai đứa chưa tiếp xúc với nhau lâu mà, sao mà biết chúng không dễ ở chung chứ? Không lẽ có thanh niên nào điều kiện tốt hơn Đại Thắng nhà tôi ư?”

Bà năm Triệu tán thưởng đáp: “Đại Thắng nhà cô thật sự rất tốt, lúc tôi ra ngoài, có một gia đình trong thôn tôi nghe được chuyện này, còn nhờ tôi giới thiệu con trai cô cho con gái nhà đấy, có điều tôi chưa đồng ý, tôi nghĩ Đại Thắng sẽ xứng với một cô gái tốt hơn.”

“Vậy nhà của chủ nhiệm Dư thì sao...”

Bà năm Triệu đang muốn tiếp tục khách sáo vài câu, Lý Đại Thắng giận đùng đùng đi ra từ trong nhà, la lối: “Mẹ! Nếu không được thì thôi, không phải chỉ có một cái mặt ưa nhìn thôi sao? Có gì đâu mà kiêu ngạo?”

Không nên làm mất lòng bà mối, huống chi bà ấy vẫn là trưởng bối của Triệu gia.

Mẹ Lý Đại Thắng đập con trai một cái như đập tro, quay đầu xin lỗi bà năm Triệu: “Nó còn nhỏ, không có suy nghĩ trước khi nói nên vậy, chứ không hề có ý xấu.”

Bà năm Triệu chỉ cười cười, không nói gì nữa, lấy đồ cần trả ra rồi thu xếp rời đi.

Mẹ Lý Đại Thắng tiễn bà ấy ra ngoài, khi trở về mới lộ mặt thật, tức giận nói: “Dáng dấp y như con hồ ly tinh vậy, chắc chắn sẽ sống không an phận, khó quản, không có còn tốt hơn.”

Lý Đại Thắng nắm chặt tay không nói chuyện, tức giận và không cam tâm trong lòng bùng lửa lên…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play