Cô ấy trước giờ nếu có một phần liền hận không thể cho em gái mình hai phần, căn bản không nỡ để em gái chịu khổ, nếu như bản thân cô ấy có thể kiếm nhiều tiền hơn chút, là mỗi tháng em gái có thể ăn thịt hầm rồi, cứ ba tháng lại thay quần áo mới…

Hơn nữa, Triệu Miên thấy khí chất của em gái mình không kém thanh niên tri thức nội thành là bao, bàn tay của cô sinh ra không phải để làm việc nặng nhọc.

Triệu Kha rất cởi mở, lắc lắc cánh tay của chị mình, mè nheo: “Chị! Nếu em về lại trong thôn có thể đến trường tiểu học dạy kiếm tiền mà, dù sao việc trong nhà cũng có Triệu Phong làm, cứ để cho em hết ăn lại nằm đi, em không ngại.”

Triệu Miên cuối cùng chỉ thở dài, “Em không làm gì cũng được, chị nuôi em.”

Triệu Kha vui mừng nhướng mày, cười he he nói: “Như vậy không được đâu, không thể cho mẹ cơ hội mắng em.”

Ý kiến của hai chị em hợp lại thành một, nhẹ nhàng đi tản bộ, rồi từ một con đường khác trở về.

Khu thanh niên tri thức, dưới cây liễu, có một đôi nam nữ mặt đối mặt đứng đó.

Triệu Phong vui vẻ đưa ra một cái bọc giấy, “Trang Lan, chị hai tớ có mua kẹo về nhà, là mùi quýt, tớ đặc biệt để dành cho cậu.”

Trang Lan không nhận, lạnh lùng, xa cách nói: “Cái này cũng không rẻ, tôi không trả nổi đâu, cậu đem đi đi.”

“Không sao.” Triệu Phong vội vàng đưa cho cô ấy, “Không phải cậu bị đau đầu sao? Cha tớ nói ăn kẹo sẽ làm dịu đó, cậu cứ cất đi.”

“Tôi không muốn.” Giọng điệu Trang Lan lạnh lẽo cứng rắn.

Phía sau Triệu Phong giống như có một cái đuôi, từ điên cuồng lắc lư biến thành mất mác rũ cụp xuống, nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Cậu không thích kẹo sao? Lần sau tớ sẽ xin chị tớ làm cho cậu cái khác, chị cả tớ có thể kết hoa cài đầu, còn chị hai...”

Nhưng mà Trang Lan nghe cậu nói như thế, những hồi ức không tốt đều ùa về, không nhịn được sắc bén hỏi: “Cậu có từng để ý đến cảm xúc của chị cậu chưa? Bọn họ không phải đang bị cậu hút máu sao?”

Triệu Phong mờ mịt, cậu, cậu hút máu sao?

Cách đó không xa, đúng lúc đi ngang qua, rồi mới quang minh chính đại nghe lén - Triệu Kha liếc chị cả mình.

Mặc dù thái độ của nữ chính có hơi không tốt, có thể mượn tay cô ấy đả kích tình yêu tuổi xuân của Triệu Phong, phòng ngừa cậu lại đi trên con đường si mê không lối về kia, nhưng em trai nhà mình bị hiểu lầm, Triệu Kha thấy không vui.

Mặt Triệu Phong còn đang hoảng loạn, chọn từ để giải thích: “Trang Lan, tớ không có mà...”

Cậu còn chưa nói xong, thì đằng sau truyền đến một giọng nữ trầm thấp: “Triệu Phong, để em giấu kẹo, thì em học được cách tự kiếm tiền bỏ túi sao?”

Chương 26: Tiền Đồ 1

Triệu Phong bị dọa đến khẽ run rẩy, cứng đờ chậm rãi quay đầu, “Chị, chị hai?”

Triệu Kha túm chặt lỗ tai cậu, dùng lực, “Về nhà!”

Triệu Phong khom lưng theo cô, trong mắt đều là cầu xin tha thứ, còn không ngừng nháy mắt ra hiệu rằng Trang Lan vẫn còn ở đây, muốn để chị hai chừa chút mặt mũi cho mình trước mặt người thương.

Triệu Kha giật lấy bọc kẹo trong tay cậu, không suy nghĩ gì mà nhét vào tay Trang Lan đang ngẩn ngơ, rồi mới nắm lỗ tai Triệu Phong rời đi.

Lúc này, Triệu Miên đi tới, ôn hòa cười với Trang Lan: “ Chào thanh niên tri thức Trang.”

Bởi vì cảnh tượng vừa nãy làm Trang Lan giật mình, kẹo trong tay như một củ khoai nóng muốn bỏng, nói năng lộn xộn: “Dạ, vâng, dạ không phải, em muốn nói là... Em là Trang Lan.”

Cứu mạng, mình đang nói điên nói khùng gì vậy nè?

Sau khi đi được một khoảng nhất định, Triệu Kha lập tức thả tay túm tai Triệu Phong ra, cười như không cười trêu ghẹo: “Triệu Phong em có tiền đồ ghê nha.”

Triệu Phong xấu hổ cười: “Chị hai.”

“Em thích nhan sắc của bạn nữ thanh niên tri thức mới tới kia à?”

Triệu Phong hoàn toàn phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”

“Ồ? Vậy chuyện lúc nãy là sao?”

Triệu Phong đỏ mặt, nhưng vẫn thoải mái nói: “Em cảm thấy cô ấy không giống với những cô gái khác.”

Lần này, đến cả Triệu Miên cũng bắt đầu tò mò.

Triệu Phong cười ngây ngô, “Mặc dù cô ấy gầy như gà vậy ấy, nhưng em cảm thấy cô ấy sẽ sống được thật lâu.”

Triệu Kha và Triệu Miên: “...”

Thà nói là thấy người ta đẹp đi, chứ nói lời này ra ngoài thì con gái người ta chạy mất dép, cưng ạ.

Triệu Phong vẫn không phát hiện mà đứng đó cười ngờ nghệch.

Triệu Kha vừa rồi không có nói chuyện với Trang Lan, nhưng có nhìn vài lần, Trang Lan tuy có hơi gầy yếu thiệt, nhưng mày dày, mắt to, đặc biệt là sâu trong mắt kia toát ra sự mạnh mẽ nồng đậm.

Nếu giải thích theo cách của Triệu Phong, cũng có thể hiểu là sức sống dẻo dai, bền bỉ nhỉ?

Theo nguyên tác, Trang Lan chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn đều phải chịu bị đối xử bất công trong nhà, ngược lại thì em trai cô ấy hưởng hết mọi sự yêu thương, chiều chuộng, vì thế cô ấy bị ép đến thôn Triệu, chỉ biết cắn răng chống đỡ kiếm tiền từ việc nhà nông nặng nhọc, khi ở đây, Trang Lan đã hóa giải hết tất cả ân oán hận thù, nguy hiểm rình rập, cuối cùng lắc mình trở thành phượng hoàng tự do bay ra khỏi thôn Triệu.

Nam chính Phó Hàng thờ ơ, lạnh nhạt, bàng quan trước sự đời, nhưng khối băng trong tim cuối cùng bị sự kiên cường của cô gái nhỏ này làm tan chảy ra, vào thời điểm then chốt chịu vươn tay ra giúp cô ấy một lần, hai người lúc này mới có tiến triển.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play