Dư Tú Lan không hiểu chuyện gì, cúi đầu nhìn xem, tay không ngừng run rẩy, vì tức mà mắt đã đỏ bừng lên: “Con bé ngốc này! Chuyện lớn như vậy mà cũng dám giấu giếm, láo toét!”
“Mẹ đã nói mà, thành tích của con bé vốn dĩ không kém, sao có thể không thi đậu được chứ? Mẹ còn sợ con bé buồn nên không dám nói thêm gì!”- Dư Tú Lan giận đùng đùng mà quay người, “Mẹ phải đi hỏi chuyện này cho ra lẽ!”
“Mẹ!”- Triệu Kha tay mắt lanh lẹ, chạy ra dùng thân cản bà lại.
“Đừng ai cản mẹ!”
Triệu Kha không buông tay, nói khẽ: “Chúng ta không có lý do trách cứ chị ấy.”
Dư Tú Lan trầm mặc, bà trước giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng giờ phút này cũng không kiềm được nước mắt.
Triệu Kha không biết có phải bản thân mình là lý do khiến chị cả đưa ra quyết định như vậy không, nhưng cô chắc chắn mình là một trong số đó, người nhà mình cũng là một trong số đó.
Cô không phải là người hy sinh trong âm thầm, cũng hoàn toàn tôn trọng, kính nể sự hy sinh của chị cả mình, nhưng tất cả mọi người đều biết chị ấy đã nỗ lực như thế nào.
Đây là lý do Triệu Kha nói với mẹ mình.
“Mẹ, con quyết định rồi, con muốn chuyển công tác lại cho chị, con chắc chắn sẽ không hối hận.”
Thật ra điều khó khăn nhất, không phải là thay đổi một mốc thời gian nào đó, mà là leo ra khỏi chiếc giếng sâu không thấy đáy, mở mắt ra ngắm nhìn thế giới, nếu như không có Lý Đại Thắng, thì cũng sẽ có Trương Đại Thắng, Tôn Đại Thắng...
Triệu Kha muốn dẫn chị cả cùng đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Đứng cạnh đó, Triệu Phong đi theo cam đoan: “Mẹ, con cũng sẽ đối xử tốt với chị cả, nếu có ai bắt nạt chị ấy, là con liều mạng với người đó luôn!”
“Bốp!”
“Á! Đau.”
“Liều mạng?”- Dư Tú Lan lại đánh tiếp một bạt tay vào lưng cậu, “Mẹ còn chưa tính sổ với con, lúc trước con có lén phén làm gì trong phòng mẹ đúng không? Mẹ phải đánh chết con, tránh để lại hậu họa!”
“Mẹ!”- Vóc dáng cực kì to lớn của Triệu Phong chạy tùm lum trong sân, tránh đi cây chổi mà mẹ ruột phang tới, “Chị hai ới—”
Kẻ đầu sỏ của mọi việc - Triệu Kha âm thầm thắp cho em trai một cây nến, sau đó không hề do dự mà đóng cửa sổ lại.
Triệu Phong: “!”
Chạng vạng tối, vào lúc Triệu Kiến Quốc và Triệu Miên trở về, ba mẹ con nhà này đã bình ổn được cảm xúc, có thể đối mặt với Triệu Miên như thường.
Người một nhà ăn cơm xong, Triệu Kha chủ động mời chị gái đi tản bộ.
Đôi mắt Triệu Phong quay mòng mòng, nhìn thấy hai người ra ngoài, vui mừng trong mắt hoàn toàn không giấu được.
Chương 24: Phân Chia 4
Dư Tú Lan không để ý đến tâm tư quỷ quái của cậu, nói với chồng về giấy báo trúng tuyển của con gái.
Triệu Kiến Quốc ngồi yên một lúc lâu, cúi đầu thở dài: “Là do anh làm cha nhưng không quan tâm con cái.”
Ở bên kia, hai chị em Triệu Kha và Triệu Miên vui vẻ, hòa thuận đi đến đồng ruộng bát ngát cỏ xanh.
“Chị, công việc ở nhà máy vòng bi*, em thật sự không muốn làm.”
*Vòng bi là mấy cái này nè:
Triệu Kha không nói mình muốn chuyển công tác cho Triệu Miên, mà nói mình không muốn làm.
Nhưng phản ứng của Triệu Miên vẫn là nhíu mày: “Em đừng vì để chị đồng ý nên mới cố ý nói như thế, công việc là của em, chị cầm bỏng tay, chị tình nguyện cứ sống như này, ít nhất là trong lòng không có gánh nặng.”
“Chị để em nói xong đã.”
Có tờ giấy báo trúng tuyển kia, Triệu Kha dễ dàng thuyết phục chị gái hơn, cô cố ý lộ ra vẻ mệt mỏi: “Em biết em nói như vậy, khẳng định sẽ có người cảm thấy em hết ăn lại nằm, nhưng công việc trong nhà máy vòng bi, thật sự rất vất vả, hoàn toàn không thích hợp với em.”
Triệu Miên phản bác: “Em rất giỏi mà, thông minh lại còn hiểu chuyện, người khác không có tư cách nói em.”
Triệu Kha cảm thán, trách không được trong nguyên tác Triệu Phong bị cho là tên khốn nạn…
Vầng sáng phổ độ yêu thương này của chị cô, nếu không phải do tâm trí cô sớm đã đi qua tuổi hồng, dạt dào ý xuân, chắc chắn cũng phải gục ngã trước gối người.
Triệu Kha kéo tay chị mình lại, tựa đầu lên vai cô ấy, nũng nịu: “Chỉ có mình chị là thấy em chỗ nào cũng tốt thôi, nhưng tính cách của em, em hiểu, công việc trong nhà máy vòng bi vừa tẻ nhạt vừa mệt, còn quản lý rất nghiêm ngặt, làm sai một chút thôi đã bị mắng bù đầu, nghiêm trọng hơn còn muốn trừ tiền lương, lúc nào cũng phải cống hiến hết mình, mỗi ngày về được ký túc xá, là em không muốn nhúc nhích tí nào luôn.”
“Sao em không kể cho mọi người nghe?”- Triệu Miên đau lòng.
Triệu Kha vươn tay, để cô ấy càng đau lòng hơn: “Chị nhìn tay em nè, bị chai luôn rồi.”
Triệu Miên sờ tay của cô, mắt chứa đầy sự khó chịu.
“Em có thể thi đậu làm công nhân bậc một, đã mất không ít sức rồi, không biết khi lên công nhân bậc hai sẽ vất vả ra sao, có điều chị không giống em, chị thông minh lại chịu khó, chủ của bọn em cực kì thích người như chị, chắc chắn là không đến hai năm, lương của chị sẽ tăng vèo vèo cho coi.”
Triệu Kha càng nói càng hăng hái, mặc sức tưởng tượng: “Tiền lương của công nhân bậc hai hiện tại nhiều hơn em bảy, tám đồng, công nhân bậc ba, bậc bốn lương phải nhiều gấp đôi em, nếu như tiếp tục thăng chức...”
Triệu Miên không khỏi liên tưởng theo cô.