Ánh mắt của Trang Lan thu lại từ bóng lưng cà lơ phất phơ của Triệu Phong, căm ghét xùy một tiếng, “Mắt lỡ thấy một kẻ ngay thẳng hút máu của chị em mà thôi, xui thiệt chứ.”

Cấp bậc được phân chia trong gia đình họ Triệu là: đứng đầu là một người họ Dư và ba người họ Triệu, còn đứng chót là Triệu Phong.

Cho nên khi Triệu Phong đứng ở một bên nhìn chị hai vất vả xới đất lên luống mà bản thân thì không giúp được gì, cả người đứng ngồi không yên, vẫn luôn vò đầu bứt tai đến khi cô lên tiếng bảo quay về được rồi, lúc này cậu mới thở phào một cái.

Trong nhà không có ai, Triệu Kiến Quốc đang ở Sở Y tế, Dư Tú Lan hiện tại thì đi ủy ban đội, Triệu Miên thì ở trường học.

Triệu Kha làm việc suốt hai giờ, thật ra đã mệt đến mức thở không nổi rồi, nhưng cô ngại làm không đủ nhiều sẽ mất mặt, nên đi dạo quanh nhà một vòng, thì nhìn thấy một cái áo bị thủng lỗ nằm trên giường Triệu Phong.

Một trong những yếu tố để không bị phát hiện là đang câu cá* trong giờ làm việc, chính là kĩ năng quan sát, nếu kĩ năng này quá kém thì mồm miệng phải lanh lẹ chút, cộng thêm biết chủ động mở đầu cuộc trò chuyện.

*Tra baidu thì nó bảo là game bắn cá, có thể hiểu là làm việc riêng (hoặc lười biếng) ha.

Thế là Triệu Kha chủ động đề nghị vá lại áo cho Triệu Phong.

Triệu Phong chậm rãi từ chối một cách nhã nhặn: “Em cũng không cần mặc gấp mà, chờ chị cả về khâu cho em là được rồi.”

Tay nghề của chị cả rất tốt, đồ của chị hai cũng là do một tay chị ấy khâu.

Triệu Kha: “Trong túi quần em...”

Triệu Phong giật mình, mặt đỏ bừng lên, nhanh chóng chạy vào phòng lấy áo ra, hai tay dâng lên cho chị hai.

Biết vậy nói sớm chút cho đỡ phí thời gian.

Triệu Kha đi về phòng của hai chị em, tiện tay đặt áo lên bàn sách, bắt đầu tìm kim khâu.

Triệu Phong ngồi trên ghế dài ngoài của sổ, nhàn rỗi cầm sách giáo khoa cấp ba trên bàn lên, lật loạt xà loạt xoạt nhanh như gió.

“Em lật nhẹ thôi.” Triệu Kha nâng mắt, “Kẻo sách rách thì không có mà đọc.”

Triệu Phong nhặt cái kẹp sách* vừa rơi xuống lên, hỏi: “Chị hai còn đọc sách này không?”

*Kẹp sách: cái đồ đánh dấu trang sách mình đang đọc á.

Còn chứ sao không.

Triệu Kha tùy ý nhìn thoáng qua, nhưng nhớ ra hình như lúc trước mình không dùng kẹp sách đánh dấu ở trang này.

Cô cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ cho là do Triệu Phong lật loạn mà thôi, cúi đầu kéo ngăn tủ của chị cả mình ra.

Triệu Miên là người gọn gàng, ngăn nắp, nên tất nhiên ngăn tủ của cô ấy cũng giống người rồi.

Triệu Kha cuối cùng cũng tìm thấy túi đựng kim chỉ, lấy cuốn vở bên trong ra, dùng ngón tay vuốt phẳng tờ giấy nhăn nhúm bị lòi ra, lại đưa lên bàn miết miết, đập đập vài cái.

Chương 22: Phân Chia 2

Bỗng nhiên, hình ảnh một góc giấy trông có vẻ đã cũ quen thuộc ánh lên trong mắt Triệu Kha.

Triệu Kha rút tờ giấy ấy ra, chờ đến khi thấy nội dung trên đó, hai mắt trợn to.

Triệu Phong phát hiện sắc mặt cô có hơi kỳ lạ, lách nửa người trên thò đầu qua cửa sổ nhìn thử, vài giây sau cực kì kinh ngạc la lên: “Giấy báo trúng tuyển?! Chị cả? Không phải thành tích học tập của chị cả cũng không tốt giống em sao?”

Cậu giờ phút này ngoài khiếp sợ và kinh ngạc, còn có thêm “rõ ràng đã hứa hai ta có họa cùng chia, thế nhưng chị lại đột nhiên kinh diễm trở mình”- uất ức, đau thương và “cả nhà chỉ có mình em là đồ đần”- luống cuống.

Triệu Kha mím môi, nhẹ nhàng buông xuống tờ giấy mỏng tanh kia, sau đó cầm cuốn sách giáo khoa Triệu Phong vừa đọc lên.

Trên đó không hề có một dấu vết của chữ viết tay nào.

Cô lại chuyển tầm mắt đến những cuốn vở kia, lật xem từng cái.

Phần lớn đều là những ghi chép soạn bài, nhưng cuối vở có nhét hai quyển sổ, trên đấy viết đầy đề thi cấp ba.

Mọi thứ đã rõ ràng, chị cả đã tự mình học kiến thức cấp ba.

Triệu Kha ngồi trên ghế, cau mày, tập trung xem “bằng chứng” trước mặt.

Cô không nói lời nào, làm Triệu Phong không nhịn được, hỏi: “Không phải nói chị cả không thi đậu cấp ba sao? Nếu vậy cuối cùng là chị ấy đậu hay không đậu?”

Sự thật không phải đều nằm ở chỗ này sao?

Triệu Kha nhập học năm tám tuổi, muốn giảm bớt chút gánh vác trong nhà, cho nên từng bước từng bước học hết tiểu học, hướng dẫn Triệu Phong làm việc nhà, đi học cấp hai hay cấp ba đều nhảy được một lớp.

Chị cả Triệu Miên hình như là do bị bệnh nên đi học muộn một năm, vào năm chị ấy tốt nghiệp cấp hai, thì ông bà nội lần lượt qua đời, Triệu Kha thì đã nhảy lớp lên học lớp mười.

Trong hai năm đó, cả nhà phải sống cực kì vất vả…

Triệu Phong đánh giá vẻ mặt của chị hai mình, cẩn thận hỏi: “Chị hai, chị nghĩ xem ba mẹ có biết không?”

“Biết, bọn họ chắc chắn không thể để chị cả không được học cấp ba.”

Triệu Kha một tay đóng lại ngăn tủ, nhưng không trả giấy báo trúng tuyển về chỗ cũ.

Ba giờ chiều, Dư Tú Lan vội vàng về nhà, định bụng nhìn thử xem Triệu Kha với Triệu Phong ở nhà làm gì.

Bà đứng ngoài cổng, đầu tiên đập vào mắt là Triệu Phong đang ngồi ngay ngắn dưới mái hiên phòng chị cậu, vào sâu bên trong mới thấy được Triệu Kha đang ngồi khâu quần áo.

Dư Tú Lan thấy lạ, chịu làm việc thật sao?

Nhưng Triệu Kha lại không có ý định khoe cho bà nghe hôm nay mình đã chăm chỉ ra sao như bà tưởng, chỉ im lặng cầm tờ giấy trên bàn, đưa đến trước mặt bà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play