Bạn Cùng Phòng Thích Trộm Đồ

Chương 2


3 tuần

trướctiếp

Thật đúng như câu nói người không biết xấu hổ chính là kiểu người đáng xấu hổ nhất.

Ai ngờ việc này còn chưa kết thúc.

Lâm Lâm ở trên giường cũng trợn mắt, âm dương quái khí nói:

“Còn nữa, ở sự kiện câu lạc bộ vừa rồi, tôi có mang theo cái túi của cậu ta. Lúc đó tôi đã tự hỏi tại sao nhiều người cứ lén lút nhìn vào cái túi đó, chắc chắn là họ đã phát hiện ra cái túi là hàng giả rồi cười nhạo sau lưng tôi!”

“Đúng là mất mặt mà!”

Tôi ngơ ngác nhìn ba người trước mặt.

Họ trơ ​​tráo sử dụng đồ của tôi, không chỉ không có chút cảm kích nào, giờ lại hợp sức đổ thừa tôi!

Tôi vừa định giải quyết ba đứa ngu này, nhưng rồi nghĩ lại, không phải họ sử dụng đồ của tôi vì nghĩ nó là đồ thật sao?

Vậy thì tôi sẽ thừa nhận đó là hàng giả để họ không xài nữa.

Thà quyên góp cho mấy vùng núi nghèo khó còn hơn cho mấy người này dùng ké đồ như vậy!

Thế là tôi kìm nén cơn giận:

“Tôi xài hàng giả hay không thì liên quan gì tới cậu, tôi mua hàng giả thì có hại gì cậu à? Tôi cũng không có năn nỉ cậu dùng.”

Giang Hân vẻ mặt không chịu nhượng bộ:

“Là đồ giả của cậu đã làm mặt tôi thành như thế này! Tôi nói cho cậu biết, nếu không đền tiền, tôi sẽ tới trước mặt giáo viên kiện cậu!”

Tôi ôm ngực cười lạnh:

“Kiện đi, ngon thì cậu cứ kiện. Tôi muốn xem lúc đó việc tôi sử dụng hàng giả hay việc cậu ăn trộm đồ của tôi sẽ nổi hơn!”

Nói rồi tôi làm bộ kéo cậu ta đi.

Vừa kéo cậu ta, tôi vừa hét:

“Ai mà không dám kiện thì sẽ là cháu trai người kia!”

Loại người như Giang Hân chỉ ăn mềm lại sợ cứng, vừa thấy tôi căng lên liền lập tức lúng túng.

Cậu ta vùng thoát khỏi tay tôi:

“Ai trộm đồ của cậu? Chính là cậu cho chúng tôi tùy ý sử dụng, không tin thì hỏi Lâm Lâm cùng Vương Mẫn!”

Lâm Lâm và Vương Mẫn ở bên cạnh có lẽ sợ bị xếp vào hàng ngũ "ăn trộm" nên đồng ý ngay:

“Không sai! Nếu không phải cậu bảo chúng tôi tùy ý sử dụng, ai sẽ nguyện ý động vào những thứ rác rưởi đó của cậu!”

Bọn họ rõ ràng là ức hiếp tôi vì tôi chỉ có một mình, cố tình nói hươu nói vượn.

Tôi tức muốn nổ phổi, nhưng không thể làm gì được.

Không có bằng chứng không vạch mặt họ được.

Giang Hân lập tức trở nên đắc ý khi thấy tôi tức giận đến mất phát run không nới được lời nào.

Tuy nhiên, cậu ta cảm thấy chột dạ vì chuyện này nên không dám làm lớn chuyện, chỉ có thể chiếm tiện nghi qua mấy câu nói:

“Việc này coi như tôi xui xẻo!”

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì bà đây rộng lượng, không thèm so đo với loại người ham hư vinh như cậu!”

Tôi nghiến răng.

Loại người này,

Phải bị lở loét dưới chân, chảy mủ trên đầu mới đáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp