Bạn Cùng Phòng Thích Trộm Đồ

Chương 1


3 tuần

trướctiếp

1.

Vừa bước vào phòng, bạn cùng phòng ký túc xá Giang Hân đột nhiên làm khó dễ tôi:

“Đỗ Giang Giang, không có tiền thì đừng giả vờ giàu có, còn mua hàng giả làm người khác ghê tởm?”

Tôi hoang mang.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Giang Hân đứng giữa phòng, hai tay chống hông, nước miếng phun đầy mặt tôi:

“Ngày nào ở ký túc xá cũng lên mặt, tôi còn tưởng cậu thật sự là phú nhị đại gì đó!”

“Hóa ra đồ dùng đều là đồ giả hạng A! Tôi khinh!”

Tôi nghĩ có thể cậu ấy đang hiểu lầm gì đó, tôi nhẹ nhàng hỏi lại:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Hân ném chai La M*r tới cái bàn trước mặt tôi, bình sứ va chạm với bàn phát ra âm thanh "choang".

“Nếu không phải tại cái bình rác rưởi này của cậu thì mặt tôi có thành ra thế này không?”

Cậu ấy vừa nói, vừa đưa khuôn mặt to lớn lại gần tôi, khiến tôi thiếu chút nữa là mù mắt.

Lúc này tôi mới nhìn kỹ mặt cậu ấy: môi bị nứt, có bốn, năm cái mụn đỏ sưng tấy có mủ ở nhân trung và má.

Đặc biệt là cái mụn ở giữa trán, nhìn trông không khác gì quỷ tử tái thế.

Giang Hân tự chỉ vào mặt bản thân, giọng nói hùng hổ dọa người:

“Thứ mỹ phẩm hàng giả của cậu làm tổn hại mặt tôi! Cậu phải đền tiền cho tôi!”

Lúc này tôi chợt nhớ lại hồi mới tới.

Điều kiện gia đình của ba người còn lại trong ký túc xá của tôi không tốt lắm.

Khi mới khai giảng, mẹ soạn cho tôi khá nhiều mỹ phẩm nên tôi chia cho ba người một ít.

Có một lần Giang Hân hết sữa dưỡng thể nên hỏi mượn tôi, tôi không những cho mượn mà còn vui vẻ cho cậu ấy cả chai.

Kết quả, cậu ấy như muốn nhịn cười mà nói “cảm ơn”, xoay người liền giơ kem dưỡng thể lên nói với hai người bạn cùng phòng còn lại: “Giang Giang nói, chúng ta có thể tùy ý sử dụng đồ của cậu ấy!”

Lúc đó tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại mỹ phẩm không đáng giá bao nhiêu nên cũng không có ý kiến gì.

Kể từ ngày đó, họ bắt đầu sử dụng đồ đạc của tôi một cách tùy tiện, thậm chí không thèm hỏi xin.

Họ thường chọn một thương hiệu cụ thể để sử dụng.

Nhưng hầu hết trong số đó là sữa tắm, kem dưỡng da tay và những thứ linh tinh.

Đây là lần đầu tiên tôi biết họ cũng sử dụng trộm mỹ phẩm dưỡng da của tôi.

Chẳng trách lọ kem dưỡng da mặt của tôi đã hết sạch dù mới sử dụng vài lần.

Giang Hân có lẽ chưa bao giờ sử dụng La M*r nên cũng không biết rằng kem dưỡng da mặt của nó phải được nhũ hóa trước khi sử dụng. Vì vậy cô ta bôi trực tiếp lên mặt, giờ gương mặt cô ta biến thành như vầy.

Buồn cười thật, dạo này bọn trộm không tự biết nhục nhã mà lại trơ mặt tống tiền nạn nhân à?

Tôi vừa định mở miệng thì một người bạn cùng phòng khác là Vương Mẫn liền giành nói:

“Khó trách! Lần trước tôi dùng kem dưỡng da tay của cậu ta, tay tôi bị nổi đỏ. Cũng không biết có sao hay không, sợ muốn chết.”

Thật là tức cười.

Chính mình tham lam một lần xài muốn hết nửa lọ kem, vậy mà còn mặt mũi nhảy ra chê nó có vấn đề.

Lượng kem đó đủ để thoa hết nguyên cái đầu heo, chứ nói chi cái móng lợn đó của cậu ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp