[Zhihu] SAU KHI NAM CHÍNH THẤY PHẦN COMMENT

Chương 3


3 tuần


9.
Trở lại phủ thừa tướng, cả đêm ta thức trắng.

Sự hụt hẫng trong mắt Lương Tùng không phải là giả.

Thậm chí khiến ta có hơi không đành lòng từ chối hắn 10 lần.

Ba năm nay, mỗi lần ta công lược hắn, ta đều nỗ lực hết mình.

Mặc dù Lương Tùng luôn lạnh lùng, nhưng lúc ta sốt cao, người tìm danh y khắp nơi vì ta là hắn.

Lúc ta quấn quýt muốn hắn đi câu cá cùng ta, người lặng lẽ lấp liếm cho ta cũng là hắn.

Lúc ta gặp phải thổ phỉ trên núi, người ngay lập tức tới cứu ta cũng là hắn.

Trong kinh có trang sức hợp thời, hắn sẽ tìm mọi lý do, sai người lặng lẽ đưa tới cho ta.

Những tiểu thư thế gia khác có, Lương Tùng cũng không để ta thiếu.

Mà những thứ các nàng không có, Lương Tùng cũng sẽ tìm cho ta.

Ôi, thực sự rầu quá. Ta chống cằm nghĩ.

Sau hôm đó, Lương Tùng vẫn sai người mang đồ tới.

Chỉ là thông qua phụ thân ta.

Mỗi ngày hạ triều, phụ thân ta đều hứng thú khoe khoang:

"Vương gia nói ta cần kiệm lo việc nhà, thưởng ta trang sức hồng bảo."

"Vương gia nói ta làm việc chu toàn, thưởng ta gấm sa tanh Tứ Xuyên."

"Vương gia nói ta thuần phác thật thà, thưởng ta một bức tranh."

..........

Lâu dần, cả nhà đều ý thức được có gì đó không đúng.

Tổ mẫu lo lắng: "Con trai, ngày nào vương gia cũng ban thưởng cho con, chẳng nhẽ cần con làm gì đó ?"

Mẫu thân ta kinh hãi biến sắc: "Không phải hắn muốn soán vị đó chứ ?"

Phụ thân ta thất kinh: "Người trong kinh đồn đại, vương gia trai tráng. Chẳng nhẽ hắn coi trọng ta ?"

Ta nhịn cười rất khổ.

Phụ thân à.

Tự tin là tốt.

Nhưng đừng tự tin quá chứ.

Phụ thân ta hoảng sợ, cáo ốm ở nhà. Mỗi lần Lương Tùng sai người tới thăm, ông đều sợ tới mức khuôn mặt già nua trắng bệch.

Nửa tháng sau, Tam công chúa gửi thiệp, mời ta tới tham gia yến bách hoa của nàng.

10.
Trong bữa tiệc, ta gặp được một nhân vật quan trọng.

Tân trạng nguyên - Thẩm Phủ.

Trong cốt truyện, Thẩm Phủ là nam hai, mục đích chủ yếu là kích Lương Tùng ghen, mà yến bách hoa là nơi ta và hắn gặp nhau.

Lúc ta xuống xe, Thẩm Phủ trùng hợp đi qua.

Ta suýt nữa bước hụt, Thẩm Phù đưa tay ra đỡ.

Ta lạc đường một mình, cũng gặp Thẩm Phủ đang say khướt.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Phủ mỉm cười.

"Vừa nhìn thấy nhị tiểu thư, ta đã cảm thấy thân thiết, hẳn là nhị tiểu thư cũng có ý với Thẩm mỗ đúng không ?"

Ta âm thầm mắng hệ thống máu chó, vội vã lui về sau.

Thế nhưng Thẩm Phủ say kinh khủng, đã mất ý thức, bước nhanh tới gần ta.

Thời khắc nguy nan, một bóng người vội chạy lại đây.

Châu ngọc va chạm, đinh đang vang vọng.

Thân ảnh kia đạp một cước, Thẩm Phủ bay luôn, thân thiết nhìn về phía ta: "Thẩm... Tống nhị tiểu thư, ngươi không sao chứ ?"

Là tam công chúa.

Ta lắc đầu, lại đột nhiên nghe thấy giọng Lương Tùng:

| Thẩm Phủ là nam hai ? Hắn là cái thá gì, sao dám so với bản vương ?|

| Mọi người ơi, vợ ta sẽ không thực sự có ý với hắn chứ ? Huhuhu.|

Lương Tùng đang đứng cuối hành lang, nhếch môi đi tới.

Lúc đi qua Thẩm Phủ, hắn "lỡ chân" đạp vào mặt Thẩm Phủ.

Thẩm Phủ khóc thét.

"Xin lỗi, bước nhầm."

Khóe môi ta giật giật, nhìn về phía comment.

| Đây là cái gì cơ ? Nam hai hả ? Đạp một cái. Đây là cái gì cơ ? Nam hai hả ? Đạp một cái. Đây là cái gì cơ ? Nam hai hả ? Đạp một cái. |

| Nội dung quan trọng của cốt truyện tới rồi cả nhà ơi ! Sau tiệc bách hoa, Thẩm Phủ sẽ nhất kiến chung tình với nữ chính. Ngày hôm sau đã tới nhà cầu hôn !|

| Nam chính, cậu tâm cơ một chút đi.|

Ánh mắt Lương Tùng lấp lóe, lại lùi về sau vài bước, đạp một phát lên mặt Thẩm Phủ.

Thẩm Phủ: "oái."

Lương Tùng cứ như vừa phát hiện ra hắn, khẽ cau mày.

"Sao trạng nguyên lại ở đây ?"

Thẩm Phủ tỉnh hơn, vẻ mặt đau khổ: "Nhị tiểu thư, ta...."

Lời còn chưa dứt, tam công chúa đã kéo ta đi: "Đừng quan tâm hắn, ta chuẩn bị quà cho ngươi nè."

Một nén nhang sau, ta nhìn chằm chằm 10 hòm trang sức trước mặt tam công chúa, yên lặng nhìn Lương Tùng.

Lương Tùng nghiêng mặt: "Là tâm ý của tam công chúa, nhị tiểu thư nhận lấy là được."

Tam công chúa: "À, đúng đúng đúng thế."

11.
Comment kia nói không sai, ngay buổi chiều hôm sau, Thẩm Phủ đã tới cửa cầu hôn.

Mặt hắn bị Lương Tùng đạp sưng vù, cực kỳ buồn cười.

Lúc phụ thân ta đi gặp hắn, đã mời Lương Tùng tới.

Phụ thân ta nháy mắt với ta: "Nghe nói Thẩm Phủ cực kỳ khó chơi, ta đưa Nhiếp chính vương tới chống hắn."

Ta yên lặng gật đầu.

Chẳng biết vì sao, ta cứ cảm giác trong mắt Lương Tùng cứ có ý đồ xấu.

Thẩm Phủ mời một đội nhạc tới, diễn tấu trước cửa phủ thừa tướng, hấp dẫn không ít người tới xem.

Mà trước ngực hắn đeo bông hoa đỏ thẫm, phụ thân ta vừa ra, hắn đã quỳ xuống rập đầu lạy, nói lớn: "Nhạc phụ đại nhân ! Ta tới cầu thân đây."

Lập tức lại ẩn tình nhìn ta: "Thanh Ninh, ta nhất định không phụ tâm ý của nàng dành cho ta."

Dăm ba câu, đã nói như trước kia ta với hắn lén lút định chuyện chung thân.

Mọi người xung quanh không biết chuyện, đã có kẻ tò mò bắt đầu ồn ào.

"Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ nha !"

"Tướng gia, người đồng ý đi !"

Thẩm Phủ đắc ý ngẩng đầu.

Phụ thân ta tức giận, rõ ràng là quan văn, nhưng cứ như giá trị vũ lực tự dưng thức tỉnh, đạp một cái vào mặt Thẩm Phủ.

Ừ.

Còn chạy lấy đà cơ.

"Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cái loại như ngươi mà dám nhớ thương con gái nhà ta ?"

Lương Tùng cũng tiến lên, cúi người dìu phụ thân ta.

"Tướng gia đừng làm bẩn chân mình."

Hai ám vệ bên cạnh hắn tiến lên, tấn công từ hai phía, hành hung Thẩm Phủ một trận.

Ta đứng bên cạnh sững sờ, sau khi phản ứng lại, đã bịt mặt rưng rưng khóc:

"Trạng nguyên, ta với ngươi không quen không biết, sao có thể có tư tình với ngươi chứ ?"

"Ta nghe nói gần đây trạng nguyên vọng ngôn việc của thái tử, chẳng nhẽ là muốn kéo phủ tướng quân chúng ta xuống nước ?"

Đề cập tới chuyện triều chính, dân chúng liền im lặng.

Chuyện lập thái tử là việc mẫn cảm, mà đương kim thánh thượng mới 20 tuổi, cũng là do tên thiểu năng Thẩm phủ này ồn ào khắp nơi.

Thẩm Phủ cuống lên: "Nhị tiểu thư, nàng..."

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, đầu hẻm đã truyền tới tiếng khóc tê tâm liệt phế:

"Thẩm lang !!"

12.
Nữ nhân kia quần áo lam lũ, trong lòng ôm một đứa nhỏ, tay còn lại dắt một đứa nhỏ.

Lúc thấy rõ Thẩm Phủ, nàng như sắp rơi cả tròng mắt: "Thẩm Phủ ! Chàng không cần ta và con nữa sao ?"

Lương Tùng không biết đã tới sau lưng ta từ lúc nào, thấp giọng nói: "Nữ nhân này là thê tử kết tóc của Thẩm Phủ, thêu thùa nuôi Thẩm Phủ đọc sách. Sau khi thi đậu trạng nguyên, hắn ném nàng ta đi, cầu thân nàng."

Dừng một chút, hắn đột nhiên tới gần, hơi thở khiến tai ta có hơi ngứa.

"Vẫn là ta được hơn, đúng không ?"

Trái tim ta nhảy loạn, né tránh hắn.

Thẩm Phủ và người phụ nữ kia cãi nhau luôn.

Nữ nhân kia khóc đứt ruột gan, lôi kéo Thẩm Phủ không tha, mà Thẩm Phủ vẫn nhất quyết nói không quen nàng ta.

Người phụ nữ kia cũng không phải dễ chọc, nói thẳng ra nàng ta và Thẩm Phủ là phu thê được công nhận, ngay cả chỗ nào của Thẩm Phủ có nốt ruồi nàng ta cũng nói ra.

Vừa nói xong, bốn phía lại ào ào vỡ tổ.

"Đây là thật đó. Trạng nguyên quanh năm hú hí với Yên Hoa Liễu ngoài ngõ, trước đó vài ngày, Xuân Đào cô nương uống say, cũng nói hắn có nốt ruồi."

"Khó trách hắn đã là trạng nguyên, nhưng thánh thượng cũng không cho hắn một chức quan."

"Riêng việc hắn đàm luận việc thái tử, thánh thượng không gi.ế.t hắn là may rồi. Còn mơ tới chức quan ?"

Thẩm Phủ gấp gần chếc, muốn đánh người.

Lại bị người của Lương Tùng kéo lại.

Hắn bị nữ nhân kia tát một cái thật mạnh, rơi cả răng/

Phụ thân ta ở bên cạnh khen hay.

Thậm chí còn đạp thêm vài cái.

Mãi tới khi Thẩm Phụ bị đập thoi thóp, bị người của Lương Tùng ném như rác, phụ thân ta mới sai người gọi người phụ nữ kia lại đây.

Nữ nhân kia trông chật vật, nhưng lại rất khéo.

Nàng thi lễ với chúng ta: "Đa tạ các vị quý nhân."

Ta thấy không đành lòng, vội vàng dìu nàng ta dậy.

Phụ thân ta tặng nàng ta ngàn lạng hoàng kim, lại sai hộ vệ đưa nàng ta về quên.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, phụ thân ta thở phào: "Chuyện hôm nay, may mà có vương gia giúp đỡ. Vương gia, cảm ơn ngài. Nếu sau này vương gia cần lão thần, lão thần dù ch.ế.t cũng không từ."

Lương Tùng bình tĩnh gật đầu: "Hiện tại bản vương đang cần tướng gia."

Phụ thân ta: ????

"Bản vương thầm thương nhị tiểu thư đã lâu, muốn cưới nàng làm vợ."

Phụ thân ta sửng sốt một chút, lảo đảo vài cái.

Vẻ mặt ông không tin được, run rẩy chỉ về phía ta: "Ngài... ngài cũng cầu thân ?"

Ta ngẩng đầu nhìn về phía comment.

| Hahaha, thừa tướng run rồi kìa.|

| Mọi người ơi, người xấu trên đời nhiều ghê nha.|

| Tống Tương : Ngươi cũng là người xấu còn gì.|

| Nam chính, sau khi kết hôn cô ấy sẽ rời đi đóoooooooo |

Vẻ mặt Lương Tùng kiên định, ánh mắt nhẹ nhàng.

"Thanh Ninh, nàng nguyện ý gả cho ta không ?"

Lòng ta quặn lại, bên tai truyền tới tiếng hệ thống:

| Ký chủ, mau mau từ chối đi. Nhanh, đây cũng là một cơ hội đó.|

Nhưng ta lại không muốn từ chối hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play