[Zhihu] SAU KHI NAM CHÍNH THẤY PHẦN COMMENT

Chương 2


3 tuần


5.
Ta nổi giận ?

Còn dám trả đũa à ?

Ta giận mà không dám nói gì: "Vương gia, vừa nãy rõ ràng là chàng...."

"Đáp lại một chút." Lương Tùng cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Nàng nhớ nhầm rồi."

| Đáp lại một chút ? Cậu đang nói cái gì đấy ? Đáp lại một chút á ?|

| Lầu trên, đáp lại một chút, đúng là đáp lại một chút thây.|

| Không phải nam chính có thể thấy được comment đấy chứ ?|

| Đùa à ? Thế giới này là ảo mà. Nam chính mà thấy được comment, tui trồng cây chuối ăn 2 tấn bánh.|

" Vừa rồi là lỗi của ta, lại tiếp xúc da thịt với nàng, ta đồng ý bồi thường."

Lương Tùng ho nhẹ, mỉm cười nói: "Nàng có thể muốn gả cho ta ?"

Dừng một chút, hắn lại bổ sung:

"Không phải là ta muốn cưới nàng, là bồi thường, hiểu chưa ?"

"Vào vương phủ, không phải lúc nào bản vương cũng cưng chiều nàng."

Ta khờ một giây.

Còn có chuyện tốt như này sao ?

Phải biết nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống, là muốn Lương Tùng tự nguyện lấy ta làm vợ.

Tự dưng có bánh rơi xuống đầu, ta có chút bất ngờ không nói lên lời.

"Ta...."

Lương Tùng ngừng cười, híp mắt nhìn ta: "Nàng không muốn ?"

Hắn tiến lên một bước, ép ta tới bên tường, hai tay chống ta.

Vẻ mặt có chút tức giận không tên: "Hôm qua nàng còn nói ta là bảo bối của nàng."

"Trong mật thư nàng gửi ta, tràn ngập lời nhớ thương."

"Tiết xuân phân* năm ngoái, nàng quấn quít lấy ta, đòi ta đưa nàng đi câu cá, nói cả đời đều sẽ một lòng theo đuổi ta."

(* vào khoảng 20 và 21 tháng ba )

"15 tháng chạp* năm ngoái, nàng còn nói ta là trái tim nàng, là bảo bối ngọt ngào của nàng."

(* tháng 12 âm lịch )

Ta trợn mắt.

"Vương gia, những cái này chàng đều nhớ à ?"

Ta còn sắp quên hết rồi.

Hắn cười lạnh một cái, nghiêng người áp sát ta.

"Bản vương đâu chỉ nhớ, bản vương còn ...."

"Quên đi."

"Ta đã sớm biết, ta là sự lựa chọn E, là plan B, là người thứ năm thứ sáu gì đó, là đồ dự bị, là chó con ướt sũng, là ngưu lang dễ chịu, là quà tặng giá rẻ. Vẫn luôn là thế, không sao, không cần cân nhắc tới ta, ta nhận không nổi."

Lương Tùng lải nhải, còn ta đang đơ người.

"Đồ lừa đảo." Hắn lẩm bẩm.

Tôi hít sâu.

Không phải chứ.

Hắn biết plan B là gì à ?

Qủa nhiên, phần comment nhảy nhanh hơn.

| Vương gia đừng mất giá thế chứ ! Kết hôn là nhiệm vụ cuối cùng đó.|

| Nam chính rụt rè tí đi, tuy rằng cánh cụt rất mê người, nhưng thành hôn cậu cũng không thấy được cô ấy nhá á á á á.|

| Không phải chứ, thực sự không ai cảm thấy nam chính thấy được comment à ?|

| Lầu trên, trên thế giới có gì không thể đâu, không chừng nam chính cũng là xuyên sách đấy ?|

Nhìn comment nhảy, ta ngẩn ra.

Thành hôn là nhiệm vụ cuối không sai, nhưng sau khi thành hôn, hệ thống biết mất, chứ không phải ta biến mất.

Đám người kia đang nói gì thế ?

Ta thử thăm dò mở miệng, muốn nói cho Lương Tùng chân tướng.

Nhưng làm sao cũng không mở miệng được.

Do dự một chút, ta nhỏ giọng nói: "Vương gia, ta đồng ý."

Nhưng hình như Lương Tùng không nghe thấy.

Ta quyết tâm. lớn tiếng nói: "Vương gia, ta đồng ý."

Lương Tùng nhíu mày: "Nàng không muốn ?"

Ta cuống lên: "Không phải ! Ta đồng ý, ta nói là ta đồng ý ! Ta đồng ý gả cho chàng !"

Thế nhưng Lương Tùng lại khua tay, lảo đảo đi ra ngoài.

"Không muốn thì thôi, nàng không phải gấp. Không đồng ý, ta cũng không thể cưỡng cầu, việc này sau này bàn lại sau."

Ta gấp như con kiến bò trên chảo nóng, vội vã đuổi tới, lại bị hộ vệ Lương Tùng phái tới ngăn cản.

Mắt thấy hắn đi mất, ta thất vọng cúi đầu.

Chợt lại nghe thấy giọng Lương Tùng:

| Mọi người sao mà hiểu được chứ ! Vì để ở lại bên ta, nàng rưng rưng từ chối gả cho ta, nàng thật lòng đó, ta khóc chếc mất thôi.|

Ta ngước mắt, liền thấy âm thanh phát ra từ comment của Lương Tùng.

Cùng lúc đó, hệ thống thông báo:

"Ting ! Nhiệm vụ thất bại !"

Ta choáng váng: "Hệ thống, ta không phải giải dược của Lương Tùng sao ? Ngươi xem xem, hắn đã bình thường lại rồi."

Hệ thống: " Hehe, Lương Tùng căn bản không uống thuốc."

Không uống ?

Ta dại người.

Thế nhưng mắt Lương Tùng đầy dục vọng....

Nếu như hắn không uống thuốc, vậy tức là hắn giả vờ ?

Trong comment, mọi người vẫn luôn khuyên Lương Tùng phải rụt rè...

Một ý nghĩ can đảm nhảy ra, ta hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi hệ thống: " Có khả năng hắn cũng thích ta không ?"

"Tại sao ta không thể nói chân tướng cho Lương Tùng ?"

Hệ thống trầm mặc vài giây, đột nhiên phát ra còi báo động.

"Ký chủ, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, những chữ liên quan tới nhiệm vụ đều tự động bị che đậy nha." Một dòng điện tổi qua, nó mở miệng lần nữa, yếu ớt nói: "Mặc kệ nam chính có thích ký chủ không, ký chủ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ nhé."

Ta càng ngày càng chắc chắn: " "Ta muốn kiểm tra điểm hảo cảm của Lương Tùng !"

Hệ thống: "Kéo léo từ chối nhá."

6.
Ta không nghe.

Nhõng nhẽo đòi hỏi một hồi, hệ thống rốt cục cũng chịu mềm lòng.

Kiểm tra điểm hảo cảm của Lương Tùng cũng được, thế nhưng điều kiện là....

Ta cần từ chối sự lấy lòng của Lương Tùng 10 lần.

Chắc sợ ta dây dưa nữa, sau khi nói xong, hệ thống dùng tốc độ ánh sáng tiến vào trạng thái hôn mê.

Ta....

Phải biết là bình thường ta theo đuổi lấy lòng Lương Tùng, dùng mọi cách, hắn cũng vẫn không động tâm.

Muốn Lương Tùng chủ động lấy lòng ta....

Rốt cục là ta điên hay hệ thống điên rồi ?

Đúng như ta dự đoán.

Nửa tháng trôi qua, ta không chủ động đi tìm Lương Tùng, ta càng không có cơ hội gặp hắn.

Ta sầu tới mất ăn mất ngủ, ngay cả cháo ngô trân quý cũng chỉ có thể ăn 3 chén.

Phụ thân ta cũng sầu theo : "Nữ nhi ngoan, thân thể con vốn đã không tốt, bây giờ còn ăn ít đi, có chuyện gì phiền lòng sao ?"

Ta lắc đầu, chỉ nói mình đang giảm béo.

Phụ thân ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhắc tới việc trên triều, vẻ mặt lại buồn rười rượi.

Mẫu thân ta đau lòng, vội vàng hỏi rõ nguyên do.

"Hai người ở nhà, không biết tình hình trong triều." Phụ thân ta vẩy tay áo, cứ như oán giận.

"Nhiếp chính vương Lương Tùng gần đây như dẫm phải mìn, ngày ngày bắt lấy đại thần chúng ta mà khai đao."

"Hôm qua, hắn trách chó nhà Bùi thị lang sủa loạn trước cổng phủ hắn, sợ tới mức khách quý cũng không dám tới cửa."

"Hôm trước, hắn trách Ninh Dương hầu phóng ngựa làm bẩn đường trong kinh, khiến khách quý của hắn không muốn ra ngoài."

"Hôm trước nữa, hắn trách Hoắc tiểu tướng quân nâng kiếm vào vương phủ, khiến khách quý của hắn không tới."

.....

Ngay cả tổ mẫu đã trải sự đời, giờ phút này cũng kinh ngạc, vô thức siết chặt phật châu trong tay.

"Trời ơi, đây là khách quý cỡ nào, có thể làm Nhiếp chính vương quan tâm tới vậy ?"

"Nghe nói là một nữ tử đặc biệt, chiếm lấy sự trong sạch của vương gia, sau đó chạy trốn. Chắc là chút chuyện yêu đương mà thôi." Phụ thân ta cau mày cảm thán, nhìn ta, lại vui mừng nở nụ cười.

Ta chột dạ cười cười, vội vã cúi đầu ăn cơm.

Phụ thân à.

Có khả năng nữ tử đặc biệt trong miệng người chính là con gái ngoan ngoãn của người không ?

Dù sao cũng là cổ đại, để bảo vệ danh tiếng, ba năm nay ta công lược Lương Tùng, đa số đều là hành động giữa đêm hôm khuya khoắt.

Ban ngày tình cờ gặp mặt Lương Tùng, cũng ngụy trang cẩn thận.

Tôi tớ trong vương phủ cũng nổi tiếng là kín miệng.

Dù ta có làm việc hoang đường tới cỡ nào, cũng không tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ.

Nhưng ta không nghĩ tới, vẻn vẹn nửa tháng chưa tới, Lương Tùng đã cuống lên.

Lúc ta đang do dự tối nay có nên tới vương phủ một chuyến không, người hầu đã lo lắng chạy vào:

"Tướng gia, không tốt không tốt !"

"Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương tới quý phủ của chúng ta rồi."

7.
Phụ thân ta kinh hãi biến sắc, đứng bật dậy.

Ngay cả giọng cũng run run: "Nhanh ! Nhanh đi bẩm lại vương gia, nói ta không ở nhà."

Thế nhưng người hầu còn chưa ra ngoài, bên ngoài đã truyền tới bước chân vững vàng.

Từng bước từng bước.

Cứ như đang được livetream hình ảnh trái tim cả nhà ta đang run rẩy.

"Tướng gia, trùng hợp quá."

Lương Tùng vào cửa, tầm mắt lướt qua cả nhà chúng ta một vòng.

Ta cúi đầu giả chế.t, liều mạng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

"Sao nhị tiểu thư không ngẩng đầu lên ? Là mặt bản vương xấu quá à ?"

Tự dưng bị điểm tên, ta theo bản năng ngẩng đầu, va phải ánh mắt tức giận của Lương Tùng.

Bình tĩnh mà xem, Lương Tùng rất đẹp.

Hiện tại còn mang theo chút xơ xác tiêu điều, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.

Ta lấy lòng mỉm cười: "Vương gia, lần đầu gặp mặt..."

"Lần đầu gặp mặt ?" Lương Tùng nhấn mạnh từng chữ.

Bốn chữ này, cứ như cười mà không cười: "Nhị tiểu thư trông rất giống một vị cố nhân mà ta quen."

Phía sau hắn, comment điên cuồng nhảy.

| Cậu ta cuống rồi, cậu ta cuống rồi ~|

| Sao chua thế nhể ?|

| Dỗ cậu ta đi, dỗ cậu ta đi, dỗ cậu ta đi màaaaaaaa.|

|ÔI ôi ôi vợ giả vờ không quen kìa.|

Bầu không khí càng lúng túng, ánh mắt khiếp sợ của phụ thân đảo quanh hai chúng ta, vội vã hòa giải:

"Tiểu nữ không tốt, kính xin vương gia thứ tội, không biết hôm nay vương gia ghé đây là có chuyện gì ?"

Lương Tùng trầm ngâm: "Ta đi qua tướng phủ, thấy cơm quá thơm."

Vừa nói xong, cả nhà ta trầm mặc.

Cơm thơm ?

Mũi Lương Tùng là mũi chó à ?

Nhưng hắn thì không để ý chút nào, trực tiếp ngồi xuống cạnh ta.

Ngoại trừ Lương Tùng, bữa cơm này mọi người đều ăn không vào.

Trước khi rời đi, Lương Tùng nhận một hộp gấm từ tay thị vệ.

"Vài ngày trước bản vương trùng hợp có được chút cực phẩm của Đông Châu, có thể tôn lên vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nhị tiểu thư."

Ánh mắt hắn sáng quắc, nhìn chằm chằm ta.

Mà ta thì cực kỳ hưng phấn.

Đưa ta Đông Châu, không phải là một lần lấy lòng ta sao ?

"Vương gia khách khí, Đông Châu này quý quá, thần nữ không công, không dám nhận lộc."

Lương Tùng ngẩn người, ánh mắt ảm đạm dần.

Bên tai truyền tới tiếng hệ thống: "Ting ! Từ chối một lần lấy lòng của Lương Tùng, nhiệm vụ được 10%."

8.
Hộp Đông Châu này vẫn ở phủ thừa tướng.

Ta không nhận, Lương Tùng lại đưa phụ thân ta: "Nhị tiểu thư không thích, ngược lại Đông Châu này cũng xứng với thừa tướng, liền tặng cho thừa tướng.

Hắn đi rồi, phụ thân ta tức giận tái cả mặt.

Chỉ vì hộp Đông Châu này, đều đã làm thành trang sức nữ, không liên quan gì tới ông ấy.

Những cây trâm kia chói mắt quá, đều là kiểu ta thích.

Trong lòng ta khẽ nhúc nhích, bỗng nhớ tới ánh mắt Lương Tùng lúc rời đi.

Phụ thân ta trầm mặt hơn tiếng, đăm chiêu nhìn ta.

Một hồi sau, ông nghiêm túc nhìn ta: "Thanh Ninh, con nói thật với ta."

Ta căng thẳng, đang nghĩ nên ngụy biện thế nào, đã thấy viền mắt người đỏ đỏ: "Con tó Lương Tùng kia, có phải muốn con làm thế thân của cô gái kia không ?"

Không chờ ta trả lời, phụ thân đã thở phào, lớn tiếng nói: "Nữ nhi ngoan, con yên tâm, nếu Lương Tùng dám có ý nghĩ gì với con, dù ta có ch.ế.t cũng phải lôi hắn xuống ngựa."

Ta dở khóc dở cười.

Tùy tiện tìm lý do lừa ông: "Phụ thân, không thể nào. Có thể là vương gia muốn giao hảo với người, nên mới lấy lòng ta thôi."

Ngày hôm sau, Lương Tùng sai người đem mật thư tới cho ta.

Mật thư là hắn tự tay viết.

Sau khi ta mở ra, đã thấy hắn không biết học đâu ra mấy lời mật ngọt này.

| Ta sai rồi. Ta sai gì cơ ? Yêu nàng ta không biết phải làm sao.|

| Thân thể ta rất tốt, có thể nâng thương, có thể nâng giáo, nhưng không thể ngừng nhớ nàng.|

| Ta ốm rồi, nàng tới thăm ta đi. Bởi vì tâm bệnh cần nàng.|

........

Cuối mật thư, hắn học bộ dạng của ta, vẽ một trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nghĩ tới dáng vẻ khó chịu của hắn lúc viết thư, ta không nhịn được bật cười.

Người truyền tin thấy ta nở nụ cười, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, vương gia bị bệnh thật, cầu xin người tối nay tới thăm ngài ấy một chút."

Ta cầm lấy bút, viết hồi âm cho Lương Tùng.

" Uyển chuyển cự tuyệt nha."

| Ting ! Từ chối hai lần lấy lòng của Lương Tùng, nhiệm vụ được 20%.|

Gửi mật thư về, lại không thấy tin tức gì về Lương Tùng nữa.

Ngày hôm sau, phụ thân ta về, hai chân mềm nhũn: "Trời ơi, Lương Tùng đúng là không phải người."

"Hắn trách phạt tất cả thủ vệ trực đêm trong thành hôm qua, nói bọn họ làm việc thô lỗ, không để ý tới sống ch.ế.t của bách tích, khiến ban đêm không ai đi lại."

Ta yên lặng cúi đầu.

Ngay đêm đó, thị vệ thiếp thân của Lương Tùng tới phủ.

"Nhị tiểu thư, vương gia thật sự bị bệnh, mong người tới thăm ngài ấy."

Ta sợ Lương Tùng lại giận chó đánh mèo, liên lụy người khác, không thể làm gì khác ngoài đáp ứng.

Thị vệ kia trực tiếp mang ta tới hành cung.

Lương Tùng đang ngâm trong suối nước nóng, nghe được tiếng bước chân, ánh mắt sáng lên.

Hắn mặc y phục trong, có hơi ngổn ngang, lộ ra cơ bắp cường tráng.

Thấy ta tới gần, hắn đỏ mặt ho nhẹ.

Ta đứng cạnh suối nước nóng: "Vương gia."

"Thanh Ninh," Ánh mắt hắn sâu xa không rõ.

"Nàng tới rồi."

Lập tức lại im lặng lén kéo y phục ra chút.

"A, lạnh quá."

Phần comment điên cuồng nhảy.

| Hehehe ! Sắc dụ à ? Đúng không đúng không ?|

|Ôi ôi ôi, lạnh quá.|

| Không chịu nổi má ơi.|

| Cậu mà làm mấy chuyện mất giá này nữa, tui sẽ báo cảnh sát.|

| Ai còn nhớ không ? Trước kia nữ chính ngã xuống nước ở đúng chỗ này đó. Hahaha.|

Ta trầm mặc.

Hắn đang trào phúng ta đúng không ?

Ta sai người cầm tới một chiếc chăn dày, trực tiếp ném cho Lương Tùng.

"Sau này vương gia mặc nhiều chút đi, đừng để cảm lạnh."

Lương Tùng há hốc mồm.

Lúc ta quay đầu, hắn đột nhiên đứng dậy, kéo tay ta.

Hắn nhẹ nhàng lay tay ta, tội nghiệp nói: "Thanh Ninh, ta..."

Ta đột nhiên nảy số, hất tay hắn ra.

| Ting ! Từ chối ba lần lấy lòng của Lương Tùng, nhiệm vụ được 30%. |


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play