[Zhihu] SAU KHI NAM CHÍNH THẤY PHẦN COMMENT

Chương 4


3 tuần


13.
Ta không lên tiếng.

Hệ thống hơi cuống lên: "Ký chủ, không phải ngươi muốn kiểm tra điểm hảo cảm của Lương Tùng sao ? Hiện tại ! Từ chối hắn ! Còn bảy lần là nhiệm vụ thành công rồi !"

Lương Tùng vẫn đang nhìn ta, có hơi thấp thỏm.

Đầu óc rỉ sắt của phụ thân ta rốt cục đã hoạt động, run cầm cập: "Thanh Ninh, nữ tử đặc biệt bỏ rơi vương gia, không phải là con đó chứ ?"

"Là do ta chọc nàng tức giận."

Phụ thân ta cắn răng, xoay người rời đi.

"Được được được ! Các ngươi đều có chủ kiến rồi ! Ta không quản được ! Không quản được nữa rồi !"

Lẻn nhanh thật chứ,

Trước cửa phủ còn lại ta và Lương Tùng.

Lương Tùng mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc:

"Thanh Ninh, ba năm trước, lần đầu ta gặp nàng, ta đã thầm thương nàng."

"Trước kia lạnh nhạt với nàng, là vì ta sợ nàng sẽ rời đi."

"Là do ta không tốt."

"Cho ta một cơ hội bù đắp, được không ?"

Hắn cẩn thận nhìn ta, lấy ra một thứ như hộp gấm.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Ánh chiều tà chiếu lên mặt hắn.

"Ta nghe nói, thế giới kia của nàng, nếu cầu hôn thì phải dùng loại nhẫn này." Lương Tùng nói qua, đột nhiên quỳ xuống đất: "Đây là ta tự tay làm..."

Ta bị động tác của hắn chọc cười, mũi lại có hơi ê ẩm.

Nước mắt cứ thế chảy ra.

Lương Tùng sợ hết hồn, tay chân luống cuống: "Nếu nàng không đồng ý, ta sẽ không ép nàng. Thanh Ninh, đừng khóc."

"Ngốc chế.t đi được."

Ta đưa tay ra.

Hắn vẫn ngây ngốc nhìn ta.

"Muốn quỳ thì quỳ một gối là được. Chàng đang quỳ tổ tông à ? Đứng lên cho ta."

14.
Hôn ước của ta và Lương Tùng, cứ thế mà định xong.

"Sớm biết nữ nhân kia là con, ta đã không khúm núm trước mặt tiểu tử này nữa rồi."

"Ta nên ra oai trước mặt hắn mới phải ! Thế oai biết bao."

"Chẳng trách mấy thứ tiểu tử kia đưa ta đều không dùng được, hóa ra là đưa con ?"

Lương Tùng ngày ngày tới cửa, lần nào cũng bị phụ thân ta nhăn mặt mà nhìn.

Lễ thành hôn được định vào 3 tháng sau.

Ta thêu áo cưới đau cả đầu.

Ta không phải người cổ đại, nên mấy chuyện nữ công thêu thùa này ta không biết gì cả.

Mới được mấy ngày, năm ngón tay đã toàn lỗ kim.

Hệ thống thở dài: "Sắp biết được điểm hảo cảm của nam chính rồi, sao không kiên trì thêm chút chứ ?"

Nhưng ta đã biết được tình cảm của Lương Tùng.

Tình cảm của chàng, không nên dùng một chuỗi số lạnh lẽo định đoạt.

"Bỏ đi, cho ngươi xem chút nè."

Hệ thống nói xong, bên cửa sổ có một lá ngô đồng bay tới, rơi vào tay ta.

【+∞】

Ta: ". . . . . ."

Lương Tùng đi Tứ Xuyên một chuyến, khi hắn trở về, ta vẫn còn đang thêu áo cưới.

Hắn đau lòng bôi thuốc cho ta, áy náy nói: "Là ta về trễ, để nàng phải chịu khổ như vậy."

Ta mới biết được, lần này hắn đi Tứ Xuyên, chính là vì tìm tú nương tốt nhất, làm áo cưới cho ta.

"Nhưng bọn họ nói, chỉ có tân nương tử tự tay thêu áo cưới, mới có thể một đời hạnh phúc mỹ mãn."

Âm thanh của ta ngày càng nhỏ: "Ta muốn cùng chàng đến đầu bạc răng long."

Lương Tùng run lên, nghiêng người ôm ta.

"Thanh Ninh, nàng không thêu áo cưới, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc mỹ mãn."

Hắn hôn lên trán ta, trịnh trọng nói: "Ta biết, ở thế giới của nàng, nữ tử không cần ủy khuất cầu toàn. Ta không cách nào dùng sức một người thay đổi một thời đại, nhưng ở cạnh ta, nàng có thể sống như trước kia, muốn làm gì thì làm đó."

"Ta là tín đồ của nàng."

Mặt ta nóng hừng hực, có chút không nói thành lời.

Lương Tùng nở nụ cười trầm thấp: "Đây là mu bàn tay ta, đây là mu bàn chân ta, còn nàng, là bảo bối của ta."

Ta:....

Hóa ra hắn học hỏi kiểu này.

| Tín đồ ! Cái loại từ này nam chính cũng nói rồi.|

| Ai nói cậu ta không thấy comment chứ ? Ngay cả nhẫn kim cương hắn cũng biết đó ó ó ó !|

| Tất cả những gì nữ chính nói, cậu ta đều nhớ hết !|

| Trước khi chế.t lại nói cái như này ! Trước khi chế.t lại nói cái như này ! Trước khi chế.t lại nói cái như này !|

| Chỉ có mình ta xót nam chính hả ? Sau khi nhiệm vụ thành công, nữ chính sẽ trở về thế giới của mình.|

| Lương Tùng : Đừng xót, có thể thành hôn cùng Thanh Ninh, là may mắn cả đời này của ta.|

| Lương Tùng : Ta tin nàng ấy.|

| Mọi người ơi, chiến thần tình yêu trong sáng, tui khóc chếc mất thôi.|

15.
Ngày đại hôn, hoàng thất đều tới đông đủ.

Tam công chúa cười tít mắt: "Thẩm thẩm, ta rất thích thẩm."

Vẻ mặt hoàng thượng lo lắng: "Hoàng thẩm, van cầu thẩm, thẩm bảo hoàng thúc một chút, bảo ngài ấy đừng đi. Ta không ứng phó một mình được. Ta còn muốn cùng hoàng hậu đi chu du đây."

Hoàng tử công chúa cách bình phong bắt chuyện với ta, lặng lẽ nhét kẹo vào tay ta.

Chỉ có Lương Tùng.

Hắn cực kỳ vui, nhưng ta cảm nhận được hắn cũng đang bất an.

Hắn nắm chặt tay ta, cứ như sợ ta chạy trốn, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

"Sau khi kết thúc, ta có việc muốn nói với chàng."

Lương Tùng gật gù.

Ta đợi tới giờ hợi*, cũng chưa thấy Lương Tùng trở lại.

(*21-23h )

Khách mời đã rời đi, vương phủ yên tĩnh lại.

Ta sợ Lương Tùng có chuyện, muốn đi tìm hắn, lại thấy hắn ngồi trước cửa phòng, dường như đã say, rũ đầu xuống, miệng lẩm bẩm.

Ta ghé sát lại, mới nghe được hắn nói gì.

"Thanh Ninh, đừng bỏ ta lại."

Lòng ta thắt lại, dìu hắn đứng dậy.

Lương Tùng ngước mắt nhìn ta, đột nhiên nở nụ cười.

"Thanh Ninh, nàng vẫn còn ở đây à."

"Chắc là mơ."

Ta đỡ hắn vào trong, áp sát người hắn.

Lương Tùng mơ mơ màng màng, vẫn lẩm bẩm tên ta.

Ta hôn lên trán hắn, ôm hắn tiến vào mộng đẹp.

16.
Trời sáng dần, ta mở mắt ra, chỉ thấy Lương Tùng đang nhìn ta.

Ánh mắt dịu dàng.

"Sao thế ?" Ta cố ý hỏi hắn.

"Nàng..." Lương Tùng có chút do dự.

"Vì sao nàng chưa đi ?"

"À, hóa ra vương ra ngóng trông ta đi nhỉ ?"

Hắn bỗng lắc đầu, âm thanh rầu rĩ: "Nàng biết ta hỏi gì mà."

"Chắc là có nhiệm vụ tiếp theo ?"

"Không có nhiệm vụ tiếp theo." Ta dở khóc dở cười.

"Ta cũng sẽ không đi đâu hết."

"Nhiệm vụ cuối cùng của ta là thành hôn với chàng. Sau khi nhiệm vụ thành công, ta có thể sống lâu trăm tuổi. Thế nên xin nhờ phu quân, cùng ta sống tới trăm tuổi."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play