[Zhihu] SAU KHI NAM CHÍNH THẤY PHẦN COMMENT

Chương 1


3 tuần


1.
Công lược Lương Tùng đã 3 năm rồi.

3 năm qua, tôi dùng hết mọi cách, nhưng hắn quá khó chơi.

Mặc kệ tôi trêu chọc thế nào, hắn cũng không lay động.

Trong kinh sớm đã có lời đồn, nhiếp chính vương Lương Tùng tàn bạo vô đạo đức, ham nữ sắc.

Thế nhưng mấy ngày trước tiến cung, tôi cố ý mặc một bộ y phục vải voan mỏng tới gặp hắn.

Ngay trước mặt hắn, tôi "trượt chân" ngã vào suối nước nóng.

Sau khi Lương Tùng dìu ta ra, tôi lại ra vẻ kéo kéo y phục ngổn ngang, khẽ cắn môi dưới: "A, lạnh quá."

Tôi chỉ kém viết hai chữ câu dẫn lên mặt thôi, nhưng hắn chỉ liếc tôi một cái, cởi áo khoác khoác lên người tôi.

"Sau này nhị tiểu thư nên mặc nhiều chút, tránh bị cảm."

Tôi tức tới mức đêm đó sốt cao.

Hôm nay tôi thay sang một chiếc váy cúp ngực.

Bưng đĩa bánh trôi đầu bếp vừa làm đi tìm hắn.

Vừa bước vào thư phòng, đã thấy hắn đang vẽ vời trên hư không.

Tôi tiến lại gần.

Lại thấy trước mắt hắn hiện lên một đống comment.

| Nam chính đứng tin, cô ta lừa anh đấy.|

| Mấy lời tình cảm quê mùa đấy làm tôi nổi da gà, vương gia, anh thấy sao ?|

|Vừa nãy động đất hả ? Hóa ra là tôi bị mấy lời tình cảm của nữ chính dọa chấn động.|

Chuyện gì thế ?

2.
Tôi nhìn về phía Lương Tùng.

Hắn vẫn chưa phát hiện tôi tới, vẫn đang chăm chú nhìn phần comment.

Trong tay nắm chặt mật thư hôm qua tôi sai người đưa tới.

Bên trong mật thư toàn mấy lời tình cảm đường mật -----

" Cuộc đời ta có mười phần, phần duy nhất không thay đổi chính là yêu chàng. Chín phần còn lại là yêu chàng gấp bội."

"Hôm nay ta ăn quả lê, vương gia có biết là lê gì không ? Là ta với chàng, không bỏ không rời*."

(Chơi chữ. 梨( Lê ) đồng âm với 梨( rời ))

"Trời lạnh quá, có chuyện gì vào chăn ta rồi nói."

"Vương gia đoán xem tim ta ở bên nào ? Không phải bên trái, cũng không phải bên phải, mà là bên chàng."

"Có một trăm cách ngọt, ăn kẹo, uống mật ong, còn có mỗi ngày nhớ chàng 98 lần."

.....

Cuối mật thư, còn vẽ một trái tim nho nhỏ.

Tôi run lên, trong lòng tuyệt vọng.

Má.

Chẳng trách.

3 năm này, tôi tìm mọi cách công lược Lương Tùng, nhưng hắn vẫn cứ lạnh nhạt, dù có thay đổi sắc mặt trong chốc lát, cũng sẽ lập tức bình tĩnh lại.

Ta cứ tưởng tính cách Lương Tùng lạnh lùng.

Bây giờ nhìn lại, hóa ra là do đám khán giả này không có đạo đức.

Sao có thể làm loạn phần comment thế chứ !

Phần comment vẫn còn đang nhảy.

| Nhiệm vụ thành công là không có vợ đâu !|

| Chịu đựng đi ! Chỉ có nam nhân bền vững mới có thể khiến cô ấy động lòng !|

Lướt phần comment, Lương Tùng đột nhiên nhíu mày.

Hắn trầm ngâm 2 giây, lấy tay làm bút, viết chữ trên không.

Hắn viết chữ phồn thể, tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy phần comment nhảy tiếp.

| Lương Tùng : Phải kiên trì bao lâu ?|

| Lương Tùng : Nửa canh giờ ?*|

(* 1 tiếng )

Có lẽ là vầng hào quang của nam chính có phóng xạ, comment Lương Tùng gửi ra chiếm toàn màn hình.

Phần comment bùng nổ.

| Lầu trên không có đạo đức nhá !|

| Ồn ào tới ồn ào lui làm gì, đừng lấy sự kiên trì ra đùa giỡn !|

| Nửa canh giờ làm gì đủ, ít nhất cũng phải 7749 ngày.|

| Hahaha, tôi cười sắp ngủm rồi.|

| Có điều, khoong phải phía chính phủ cấm vai chính comment rồi hả ?|

Lông mày Lương Tùng nhíu lại, tiếp tục viết:

| Lương Tùng : Bản vương là Lương Tùng.|

Chỉ là dòng comment này bị những comment sau đó vùi dập.

| Lầu trên đừng giả bộ nữa ! Nữ chính tới rồi !|

| Váy cúp ngực, hí hí hí ! Cánh cụt lợi hại, cánh cụt* xinh quá !|

(* Xuất phát từ phim Đông Cung, nữ chính chạy giống chim cánh cụt quá nên giang cư mận bên đó gọi là chim cánh cụt -))). Chim cánh cụt = con gái tui. Kiểu vậy đó )

| Huhuhu, không trách được nam chính động tâm, tôi cũng muốn đây nè.|

Mặt Lương Tùng tối sầm, cầm lấy áo choàng bên cạnh, bước nhanh về phía tôi.

Lúc hắn phủ áo khoác cho tôi, động tác hắn nhẹ nhàng, ngón tay cái sượt qua xương quai xanh tôi.

Tôi run run một cái.

"Sao nhị tiểu thư lại run ?"

Hắn nheo mắt lại, nhìn tôi thật kỹ.

Tôi càng run hơn: "Ta... ta ta ta lạnh."

Chẳng biết vì sao, tôi nghe được mấy phần tức giận trong lời của hắn.

Run thì vẫn run, nhưng công lược thì vẫn phải công lược.

Tôi thở ra một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

"Vương gia, nhà bếp mới làm rượu cất bánh trôi. Ta nghĩ vương gia sẽ thích, đặc biệt đem tới cho vương gia."

Lương Tùng nhíu mày.

Ngũ quan cứng rắn giãn ra chút, thu lại sát khí, trầm giọng ừ một cái.

Tôi nhấc hộp cơm tới trước bàn, bưng ra hai bát rượu cất bánh trôi.

Lương Tùng rất cẩn thận, đồ ăn nhất định phải có người thử mới ăn.

Ta ăn thử một miếng, còn chưa nói, Lương Tùng đã nghiêng người tới, ăn luôn bằng thìa của tôi.

"Ngọt lắm."

Hắn dừng lại, cứ như nhớ ra gì đó, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng.

"Bản vương chỉ sợ ngươi hạ độc mà thôi."

"Bánh trôi này ... cũng không ngọt lắm."

Tôi đã quen việc hắn từ chối, yên lặng thu dọn hộp cơm.

Trước khi ra cửa, Lương Tùng gọi tôi lại:

"Nhị tiểu thư, hình như ngươi quên cái gì."

Quên cái gì ?

Tôi sững người.

Bỗng nghĩ tới trước kia mỗi lần tạm biệt Lương Tùng, tôi đều nói mấy lời tình cảm đường mật.

Không phải chứ ?

Mỗi lần tôi nói xong, trông Lương Tùng không hứng thú mấy mà ?

Cùng lúc đó, phần comment vỡ tổ rồi.

| Vương gia à, nhìn cái dáng vẻ mất giá của cậu đi.|

| Lần này nữ chính trước khi đi chưa nói mấy lời mật ngọt nhá.|

| Vương gia trụ vững vào ! Mấy lời mật ngọt không có còn bù đắp được, vợ mà không còn thì không tìm lại được đâu !|

Lương Tùng ho nhẹ.

Trong mắt vẫn ẩn ẩn chờ mong.

"Vương gia." Tôi quyết tâm nói.

"Đây là mu bàn tay ta, đây mà mu bàn chân ta, mà chàng, là bảo bối của ta."

3.
Vừa dứt lời, Lương Tùng liền đóng cửa lại.

Phần comment theo đó mà biến mất.

Dưới sự bảo vệ của ám vệ thân cận của Lương Tùng, tôi về tới phủ thừa tướng.

Trở về phòng, tôi lập tức gọi hệ thống:

"Hệ thống, sao Lương Tùng lại thấy được phần comment ?"

"Cái này không thuộc quyền quản lý của bổn hệ thống nhá ! Nhắc nhở ký chủ, nhiệm vụ hôm nay thất bại."

Nhiệm cụ thất bại.

Tôi thở dài.

Mỗi lần tôi bày tỏ hay lấy lòng Lương Tùng, thực ra đều là nhiệm vụ của hệ thống.

3 năm trước, tôi bị ép tiến vào thế giới trong truyện.

Thân thể này quá suy nhược. Xuyên sách được 1 tháng, tôi ốm vặt không ngừng, ngày nào cũng trên bờ vực sinh tử.

Hệ thống xuất hiện vào lúc đó.

Hệ thống có thể loại trừ bệnh cho tôi, nhưng tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Đối tượng nhiệm vụ là Lương Tùng. Bên dưới còn phân chia tỉ mỉ các nhiệm vụ nhánh.

Không giống các hệ thống công lược khác, tôi không thể kiểm tra điểm hảo cảm của Lương Tùng.

Mỗi lần làm nhiệm vụ, chỉ khi Lương Tùng thật lòng thật tâm tiếp nhận sự công lược của tôi mới coi như thành công.

Dù nội tâm Lương Tùng vui mừng, nhưng lại khách sáo từ chối, cũng sẽ coi như thất bại.

Ban đầu mới công lược, tôi thành công rất nhiều.

Lúc đó tôi còn đắc chí, nghĩ rằng nhiếp chính vương mặt than cũng chỉ thế mà thôi. Chưa được bao lâu, nhiệm vụ đã thất bại liên tiếp.

Tới tận bây giờ.

Nghĩ đến phần comment thái quá kia, tôi khóc không ra nước mắt.

"Hệ thống, tôi hoài nghi phần comment có vấn đề."

"Không giải quyết xong phần comment, Lương Tùng căn bản không có khả năng động tâm với tôi."

Hệ thống mắt điếc tai ngơ: "Ký chủ đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi sớm đi. Nhắc nhở hữu nghị, mai cũng có nhiệm vụ chi nhánh đó nha."

| Nội dung nhiệm vụ : Cứu Lương Tùng trúng xuân dược.|

Tôi : ????

Xuân dược ?

Lương Tùng ?

Có lầm không thế ?

Ngày hôm sau, sau bữa trưa, tôi ngồi kiệu nhỏ tới vương phủ.

Còn chưa thấy Lương Tùng, đã thấy phần comment trôi nổi khắp nơi.

| Vương gia chuẩn bị xong chưa ?|

| Kiên trì ! Nhớ kỹ là phải kiên trì đó !|

4.
Tôi :....

Cái gì đấy !

| AAAAA ! Cánh cụt tới rồi ! Ta thả một bông hoa nè ! piu piu piu piu piu piu piu piu piu piu piu piu piu piu.|

| Bán đấu giá nụ hôn đầu của vương gia ! Một đồng, bắt đầu !|

..........

Tôi rón rén vào phòng Lương Tùng.

Chỉ là cẩn thận hơn nữa, cũng không tránh khỏi con mắt Lương Tùng.

Hắn nghiêng người dựa vào bàn dài, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh.

Quần áo sớm đã bị chính hắn xé nát, cơ ngực cường tráng trắng nõn nửa hở nửa kín, con ngươi đen láy, đuôi mắt ửng hồng.

Bên trong thư phòng còn nghe được tiếng kim rơi.

Lương Tùng không tự chủ nuốt nước bọt, thở khẽ mở miệng: " Thanh Ninh, lại đây."

Tôi đơ người.

Hai chân cứ như bị khống chế, chậm rãi đi về phía Lương Tùng.

Comment bồng bềnh xung quanh, đã sớm vỡ tổ rồi.

| Làm gì, đây là đang làm gì thế ?|

| Nữ chính badgirl hôn nam chính một cái được không ? Nữ chính hôn một cái đi, một đồng một lần, rẻ lắm, hôm một cái đi. Hôn chơi chơi một cái đi mà, cầu xin nữ chính thương xót hôn hôn một cái thôi, một đồng một lần, siêu rẻ luôn í.|

| Lầu trên điên rồi đúng không ?|

Tôi đi tới trước bàn, Lương Tùng đột nhiên kéo tôi vào lòng.

"Nhị tiểu thư, mạo phạm rồi."

Bốn phía nóng hơn không ít, giọng Lương Tùng cũng hơi khàn.

Tôi muốn nói gì đó làm dịu bầu không khí, còn chưa mở miệng, đã bị hắn hung hăn hôn chặn lại.

Mùi hoa quế ngập khoang mũi.

Thân thể tôi mềm nhũn, hai mắt khép hờ, chìm vào nụ hôn này.

Cũng không phát hiện, phần comment đang nhảy liên tục.

| Vãi, sao đã làm mờ rồi ?|

| Thả ra cho tui mauuuuu.|

| Có ý gì ? Có cái gì mà hội viên vip tôn quý như tui lại không thể nhìn ?|

Không biết qua bao lâu.

Mãi tới khi tôi bắt đầu không thở nổi nữa, Lương Tùng mới lưu luyến buông tôi ra.

"Vương gia." Tôi nhỏ giọng mở miệng, chỉ chỉ khóe miệng.

"Son của ta."

Hắn hờ hững lau một cái, ánh mắt khóa chặt tôi.

"Tống Thanh Ninh, ngươi dám câu dẫn bản vương."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play