[Zhihu] Vô Phó Bản Được Phát Người Yêu

Chương 2


3 tuần


5

【 người chơi Hạ Tích Vụ, sự chú ý hiện nay tăng mạnh, nhiều lượt yêu cầu livestream, bạn có muốn mở livestream không? 】

Vừa định nghỉ ngơi thì, tôi nhận thấy vòng tay màu trắng đang nhấp nháy.

Sau khi nhấp vào, lời nhắc thông báo này hiện lên.

Nghĩ đến việc bị vô số sinh vật vô danh chú ý, da đầu tôi tê dại, không chút suy nghĩ mã bấm "Từ chối".

Ở một nơi không thể nhìn thấy, vẫn có người spam bình luận:

【 chị Tích Vụ đang trực tuyến, chị mau mở livestream đi! 】

【BOSS lớn xuất hiện hả? Bé rất muốn biết chuyện gì xảy ra cơ! 】

【 chúng ta có thể donate trực tiếp, đổi đạo cụ cho chị Tích Vụ, chỉ mong cô ấy giơ cao đánh khẽ mở livestream, một lần thôi cũng được mà! 】

Nép mình vào lòng Thẩm Phượng Ngô, tôi ngủ thiếp đi.

Vừa chìm vào giấc ngủ, tôi gặp ác mộng.

Trong mơ, tôi cắt đứt xúc tu của Thẩm Phượng Ngô, máu tươi chảy khắp sàn, ánh mắt tôi đau đớn.

Trong mơ hồ, cảm thấy có gì đó vỗ vào cơ thể mình, hết cái này đến cái khác, như đang dỗ một đứa trẻ.

Khi tôi mở mắt, tôi nhận ra là Thẩm Phượng Ngô, anh nhìn tôi không chớp mắt.

Thứ vỗ tôi ru ngủ chính là những chiếc xúc tu màu đen.

"Bé cưng, em gặp ác mộng sao? Đừng sợ đừng sợ, ác mộng sẽ không có thật. . . . . ."

Khi tôi tỉnh dậy, Thẩm Phượng Ngô dùng giọng ấm áp an ủi tôi, thấp giọng nói với tôi:"Bé cưng, đây là thế giới của anh, em muốn cái gì, sẽ có cái đó."

Tôi không biết, bản thân muốn gì, chỉ biết là. . . . . . Lúc này, anh ở bên tôi, mọi chuyện đều ổn.

"Bé cưng, theo thủ tục thế giới của em, chúng ta có nên tổ chức hôn lễ không?"

Không ngờ Thẩm Phượng Ngô lại đổi chủ đề, nhảy đến chuyện đám cưới.

Tôi sửng sốt, nhớ đến mục đích tiếp cận anh, là vì nghiên cứu về chuyện kéo dài tuổi thọ.

Hơn nữa, chỉ có vợ chồng mới tổ chức đám cưới, tôi và quái vật là anh. . . . . . Có thể thành vợ chồng sao?

"Không cần, không nhất thiết tổ chức hôn lễ."

Tôi cố gắng có lệ với anh, nhưng Thẩm Phượng Ngô lại cực kỳ nghiêm túc:

"Anh chạm vào bé cưng, thì sẽ chịu trách nhiệm với bé cưng, nếu không anh chính là trai đểu!"

Anh biết nhiều đấy!

Lúc này, những xúc tu màu đen tiến tới, một số muốn chui vào tôi. . . . . .

Lần trước, xúc tu màu đen không chạm vào tôi vì tôi quá mệt mỏi, nhưng bây giờ chúng muốn tiếp tục.

Vừa nhìn thấy chúng, đã nghĩ đến tiến sĩ Vương, cũng nghĩ tới cái cảnh tượng cắt bỏ chúng nó trong cơn ác mộng . . . . . .

"Ngô Ngô, anh có thể thu hồi chúng được không? Bây giờ em không thoải mái, không muốn bị chúng nó chạm vào. . . . . ."

Nghe tôi nói vậy, tất cả xúc tu màu đen đều cứng đờ, sau đó. . . . . . chúng yếu đuối rũ xuống, như thể bị đả kích rất nặng vậy.

"Chúng nó nghe hiểu, bé cưng không thoải mái, chúng nó sẽ không chạm đâu."

Thẩm Phượng Ngô nhìn xúc tu màu đen, cẩn thận giải thích cho tôi.

Tôi biết anh đang nói gì, nhưng. . . . . . Anh không biết, mỗi lần tôi thấy xúc tu màu đen, thì chỉ muốn gỡ chúng ra!

"Ngô Ngô, em muốn trở về, đồng đội của em còn ở trên đó."

Để tránh làm Thẩm Phượng Ngô bị thương, tôi định chia tay trước.

"Đó là đồng đội của bé cưng sao? Anh cho bọn họ vượt ải, bé cưng đừng đi ."

Thẩm Phượng Ngô quấn quýt si mê tôi, một giây một phút cũng không muốn tách rời.

Tôi đẩy anh ra, nói dối: "Chỉ là em sẽ không rời đi nữa, sẽ ở lại trong thế giới của anh mãi mãi, muốn nói lời chia tay với họ ấy!"

"Bé cưng, em. . . . . ."

Thẩm Phượng Ngô nhìn tôi nói.

Dưới sự căng thẳng của tôi, anh nhiệt tình đẩy ngã tôi: "Sao em lại tốt vậy? Anh thật sự rất thích em!"

Về điều này, tôi không hiểu sao, một BOSS kinh dị như anh, sao có thể si mê chuyện tình yêu nam nữ chứ.

Mặc dù hương vị này, quả thực rất hấp dẫn mê người.

6

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trời vẫn còn tối.

Chỉ lần này, tôi xuất hiện trên bờ.

Những người chơi đang chuẩn bị hiến tế, tất cả đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của tôi.

Khi dân làng hung ác, u ám nhìn thấy tôi, họ reo hò vui mừng:

"Thần linh trả tế phẩm, có nghĩa là đã tha thứ tội ác, lời nguyền sẽ không còn tiếp tục nữa!"

Bình luận tương tác quào lên:

【 gì vậy tròi? Không cần hiến tế nữa à? Nhưng đám người chơi này tội ác tày trời mà! 】

【 tức là, chị Tích Vụ có thể sống, đám người chơi kia nghiệp chướng nặng nề, sao có thể dễ dàng bỏ qua! 】

【 lần đầu tiên thấy người chơi bị hiến tế ở phó bản đêm hồi hồn sống sót trở về á, khó vậy mà vẫn được. . . . . . chị Tích Vụ với BOSS lớn có quan hệ đặc biệt gì vậy! 】

Vừa đứng dậy, đã có người chạy tới: "Chị Hạ, quả nhiên là chị còn sống!"

Là Từ Lạc Lạc.

Tách khỏi cô ta không lâu, không nghĩ là bộ dạng của Từ Lạc Lạc bây giờ, trông rất phèn, nhếch nhác

Ngay cả phía sau cô ta, vốn dĩ có bốn ông anh của phòng thí nghiệm, bây giờ chỉ còn lại hai người.

"Đây là đêm thứ mấy?"

Nhớ tới việc cô ta và đám thằng anh đẩy tôi xuống biển, tôi hất tay cô ta.

"Đêm thứ năm, rất nhiều người chơi đã chếc, thậm chí có hai đàn anh cũng bị cưỡng ép hiến tế!"

Từ Lạc Lạc lại đến gần tôi, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

"Chị Hạ, nếu chị đã không sao, thì sao lại đi lâu thế? Tại sao chị không về sớm hơn, như vậy sẽ không phải hy sinh hai đàn anh đấy!"

Tôi hơi ngạc nhiên, thời gian trôi qua nhanh quá, đã đến đêm thứ năm rồi.

Ngoài ra, cô ta không kiểm soát giọng, lọt vào tai những người chơi khác, tất cả đều nhìn chằm chằm tôi.

Tôi chợt nhận ra, việc rời khỏi Thẩm Phượng Ngô không phải là một quyết định đúng đắn.

"Nếu không thì sao, tôi cũng từ thập tử nhất sinh trở về, khi cô và đám đàn anh đó đẩy tôi xuống biển, có cân nhắc chuyện sống chết của tôi không?"

Tôi lạnh lùng nói, dẫn đầu rời khỏi bờ biển.

Từ Lạc Lạc và hai thằng anh còn lại nhanh chóng đi theo tôi.

"Cô Hạ, thần linh chọn cô, tôi thay mặt cả làng, chân thành cảm ơn cô!"

Một người đại diện của dân làng bước ra, lấy lòng tôi.

Vẫn còn 2 ngày của đêm hồi hồn, phó bản vẫn chưa kết thúc.

Theo lời mời của dân làng, những người chơi không có nơi nào để đi thì lại vào làng.

Ngôi làng đêm khuya tĩnh lặng chết chóc, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị.

Chưa kể nhà nào cũng có một phòng tang màu trắng trước cửa, rải đầy tiền giấy trắng, một chiếc quan tài màu đen ở đó.

Khi phân công chỗ ở, ngoại trừ Trừ Lạc Lạc và 2 thằng đàn anh, mười tám người chơi, cũng muốn chen vào chỗ của tôi.

"Hạ Tích Vụ, sao cô sống sót? Cô thấy gì dưới biển. . . . . ."

Chỉ có tôi sống sót trở về, bọn họ nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Tôi bình tĩnh, thản nhiên đáp:"Tôi không biết, vừa rơi xuống biển là hôn mê rồi. . . . . . Khi tỉnh lại, thì đã xuất hiện trên bờ"

"Không có dấu vết quy tắc của thế giới kinh dị, huống chi đây là phó bản có độ khó cấp 5S, đạo cụ cũng không thể sử dụng, tôi có thể làm gì?"

Đối với cách nói của tôi, bọn họ bán tín bán nghi.

Bởi vì hơn phân nửa người chơi đã nghẻo, bọn họ bị hơi thở của cái chếc bao trùm, trên người mỗi người đều có hành vi chống đối, không hỏi tới cùng nữa.

"Chị Hạ, chị đã gặp BOSS kinh dị chưa?"

Đêm muộn, khi những người chơi khác nghỉ ngơi, Từ Lạc Lạc đến gần tôi.

Tôi chưa kịp trả lời, cô ta như phát hiện ra gì đó, kéo cổ áo tôi ra.

Dấu hôn thu hút ánh mắt cô ta.

"Hạ Tích Vụ, chị với BOSS kinh dị. . . . . lên giường? Nó có thể chạm vào chị, chẳng phải là mặc cho chị chi phối sao, khó trách bọn dân làng ngưng giết người, nhất định là nó chỉ thị rồi!"

Đôi mắt Từ Lạc Lạc sáng lên, truyên bá bàn luận cho tôi nghe.

"Tiến sĩ Vương có nói, hoạt động hiện tại của thế giới kinh dị phụ thuộc vào BOSS kinh dị. . . . . Việc lấy xúc tu của nó, không chỉ có thể nghiên cứu chuyện sống thọ, còn giúp con người kéo dài tuổi thọ, mà còn tìm được cách tiêu diệt thế giới kinh dị, cứu dỗi những con người vô tội!"

Trong trí nhớ của tôi, khi tiếp xúc với tiến sĩ Vương, gã cũng nói những điều tương tự.

Chẳng qua. . . . . . bây giờ tôi nghi ngờ tính xác thực của nó!

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng phân tích những ký ức, rốt cuộc sai chỗ nào.

Lúc này cho dù có đau đầu, tôi vẫn không dừng lại.

Cho đến khi, Từ Lạc Lạc nhân lúc tôi lơ đãng, đâm kim vào tay tôi.

Sau khi tiêm thuốc, cơn đau đầu thuyên giảm, nhưng ký ức của tôi về tiến sĩ Vương lại càng sâu sắc hơn.

"Chị Hạ, đừng để bị BOSS kinh dị dụ dỗ, tiến sĩ đã chuẩn bị sẵn thuốc, khi gặp lại BOSS kinh dị, hãy cho nó uống thuốc, nó sẽ bất tỉnh trong thời gian ngắn. . . . . .

"Đến lúc đó, chúng ta sẽ lấy xúc tua của nó, ngay lập tức nghĩ cách vượt ải!"

Tôi nhìn cây kim, rồi nhìn Từ Lạc Lạc, hỏi cô ta: "Tiến sĩ chỉ muốn xúc tu của anh ta thôi à?"

"Đương nhiên, tiến sĩ chỉ muốn nghiên cứu thần dược trường sinh!"

Vẻ mặt Từ Lạc Lạc thề thốt, tôi vô thức đồng ý với cô ta: "Được, tôi sẽ tìm cách."

7

Bất tri bất giác, một đêm trôi qua, vẫn chỉ có bóng tối, ban ngày vẫn chưa tới.

Mọi người nhìn về phía biển, chỉ thấy tượng thần ở trên cao, toát ra vẻ từ bi kỳ lạ.

Dân làng bồn chồn bất an, tụ tập lại chửi bới: "Chết tiệt! Thần linh đã tha thứ tội nghiệp chướng của chúng ta rồi, nhất định là lũ để tiện này bám riết không tha!"

"Đừng lo, chỉ cần thần linh không quan tâm, cho dù đến đêm hồi hồn, lũ đê tiện đó cũng không làm gì được, tệ nhất cũng sẽ giết bọn chúng lần nữa!"

Các người chơi cũng tụ tập lại, thấp giọng trò chuyện: "Này, mấy người biết không? Đây là sào huyệt của những kẻ buôn người, bọn chúng lừa bán phụ nữ bán cho mấy ông già độc thân trên núi sâu. . . . . ."

"Thiết lập của phó bản giống thực tại, những phụ nữ bị lừa bán luôn muốn trốn thoát, một số bị đánh chết, một số bị tra tấn đến chết, còn những bé gái họ sinh ra thì bị dìm xuống biển, đây là cách hình thành phó bản đêm hồi hồn. . . . . ."

Tôi nghe mà cảm thấy ớn lạnh cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lại phát hiện ra đám người chơi đều thích thú say mê, không thể không biết có gì tàn nhẫn cả.

Thật giống như. . . . . . Bọn họ đặt mình vào nơi oán khí còn đọng lại, cũng bị lệ khí kích thích.

Mà tôi, có lẽ là do Thẩm Phượng Ngô, hay có lẽ là phó bản tội ác tiềm ẩn lần trước, đạo cụ tôi đạt được chính là oán khí cô nhi, có thể triệt tiêu oán khí ở nơi này.

Vì vậy, tôi không bị ảnh hưởng.

Nhưng những lời sau đây khiến tôi nhận ra. . . . . . bản chất tội ác của đám người chơi này chẳng khác gì lũ dân làng xung quanh!

"Này có gì chứ? Trước khi vào phó bản, tao còn thiết lập đầu tư tiền ảo trên mạng, lừa rất nhiều đứa ngu táng gia bại sản! Sau khi biết chuyện, bọn chúng gọi cảnh sát cũng vô dụng, căn bản chả điều tra được tao đâu. . . . . . Nghe đâu, có vài đứa vẫn trong tình trạng cho vay nặng lãi, mỗi ngày của bọn nó là sống không bằng chết."

Tôi quay đầu, nhìn người vừa nói lời này, ông ta là một gã đàn ông trung niên, vẻ mặt đầy khinh thường.

"Mày điên vãi! Tao sẽ không như mày, tao từng mắng cái con sinh viên nhuộm tóc màu hồng, vừa nhìn đã biết là cái đứa vô học không biết tự ái, quả nhiên con đó nó nhột mà tực sác rồi."

Bọn họ kiêu ngạo tiết lộ tội ác, trên mặt không có một chút hối hận, có thì chẳng qua là đang khoe khoang.

So với những quái vật trong phó bản, thì bọn họ chả khác miếng nào, điểm khác biệt là chúng đội lốt người!

Bất tri bất giác, mọi người ở đây giao lưu một vòng, vậy mà không có ai là vô tội cả!

Tôi cảm giác bản thân bị tội ác vây quanh, nội tâm cũng nảy sinh sát ý.

Trong lúc nhất thời, tôi rất hận bản thân, đáng ra không nên quay lại bờ, đáng lẽ nên hiến tế hết bọn chúng đi!

Bình luận tương tác cũng khinh bỉ đám người này:

【 Dm, chửi bọn chúng là súc sinh chả khác nào sỉ nhục súc sinh! 】

【 bản tính tội ác, bọn chúng nên chếc đi! 】

【 sao lại thế này a a a, livestream lại bị gián đoạn, BOSS lớn xuất hiện à! 】

Thật bất ngờ, một số người chơi đã phát hiện ra điều dị thường:

"Gì đây? Sao tao có cảm giác, nhiều sương trắng hơn vậy. . . . . ."

"Đúng vậy, sương trắng không phải ở ngoài làng sao? Nếu bị sương trắng bao phủ, là sẽ chết đó!"

Còn tôi, nhìn làn sương trắng, từ từ đứng dậy.

Tôi biết, Thẩm Phượng Ngô đang đến.

8

"Chị Hạ, BOSS kinh dị xuất hiện hả? Bây giờ chị đưa thuốc cho nó ngay!"

Từ Lạc Lạc tóm lấy tôi, hạ giọng nhắc nhở tôi.

Không biết tại sao, đầu óc tôi hỗn loạn, nghe theo lời cô ta mà lấy viên thuốc ra.

Sâu trong làn sương trắng dày đặc, bóng dáng Thẩm Phượng Ngô xuất hiện.

Tôi bước tới, dừng lại trước mặt anh.

"Bé cưng, em nói lời tạm biệt chưa?"

Thẩm Phượng Ngô nhẹ giọng hỏi tôi, muốn dẫn tôi đi.

Đầu óc tôi đau nhức, liền đưa thuốc cho anh: "Ngô Ngô, anh muốn thử này không? "

Anh cúi đầu nhìn thuốc, đôi mắt màu tím nhạt tối sầm, hỏi:"Bé cưng, em thật sự muốn anh uống?"

Nghe vậy, tôi cảm thấy suy nghĩ của mình chia thành hai thái cực.

Một cái nói cho tôi biết, kêu anh uống đi.

Một cái nói cho tôi biết, nhanh vứt thuốc đi.

Tay tôi bắt đầu run lên, cuối cùng ý nghĩ sau lại chiếm lĩnh, tôi định vứt viên thuốc đi. . . . . .

"Được, anh sẽ uống."

Không ngờ tên ngốc Thẩm Phượng Ngô này rõ ràng đã nhìn ra vấn đề, vậy mà vẫn uống thuốc, căn bản tôi cản không kịp!

"Thẩm Phượng Ngô, đừng ăn! Mau nôn ra, không phải thứ tốt đâu. . . . . ."

Tôi cố chịu đựng cơn đau đầu, thốt ra những lời này.

Nhưng đã quá muộn, Thẩm Phượng Ngô từ từ nhắm mắt lại, ngã vào người tôi, ngay cả những xúc tu màu đen đó cũng rơi xuống.

Tôi không thể đỡ nổi sức nặng của anh, ngã xuống đất.

"Thẩm Phượng Ngô, tỉnh lại! Anh tỉnh lại. . . . . ."

Cho dù trí nhớ bị tiến sĩ Vương ảnh hưởng, tôi vẫn muốn chọn Thẩm Phượng Ngô.

Lúc này, Từ Lạc Lạc và hai thằng đàn anh đi tới, mỉm cười tự đắc:

"Chị Hạ, chị làm rất tốt! Quả nhiên à nha, BOSS kinh dị không hề đề phòng chị. . . . . ."

Nhìn thấy cô ta như vậy, tôi bảo vệ Thẩm Phượng Ngô, cố gắng đọ sức với vô ta: "Đây là thuốc gì? Anh ấy là BOSS kinh dị, sao có thể có tác dụng với anh ấy!"

"Đây là thuốc mà cha tôi đã nghiên cứu nhiều năm, đặc biệt để đối phó BOSS kinh dị! Cô không biết đâu, cha tôi phải đợi nhiều năm mới có được xúc tu. . . . . ."

"Cha của cô? Cô là con gái của tiến sĩ Vương ?"

Tôi cau mày nhìn Từ Lạc Lạc đang dừng lại trước mặt mình.

"Chị Hạ, thời gian có hạn, nhanh tránh ra! Nếu không, lỡ tôi làm cô bị thương, sẽ không tốt đâu. . . . . ."

Từ Lạc Lạc ra lệnh cho hai đàn anh kéo tôi đi, tư thế muốn động thủ đến nơi rồi.

Tôi ôm chặt Thẩm Phượng Ngô, giọng trở nên khô khốc: "Thứ cô muốn, chắc không phải là một xúc tu nhỉ?"

"Hạ Tích Vụ, cô xem cô đi, thật ngây thơ, cơ hội tốt như vậy, sao có thể chỉ lấy một xúc tu chứ? Đương nhiên, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!"

Đàn anh ít nói, cũng lộ ra vẻ tham lam: "Tiến sĩ Vương nói, đây là BOSS kinh dị có thể khiến người ta sống lâu, toàn thân nó chất đầy bảo vật, mổ xẻ lấy nó mang ra ngoài lại càng tốt!"

"Hạ Tích Vụ, cô yêu đương với con quái vật này, cô sẽ không thực sự coi nó là bạn trai mình chứ? Cũng đúng, cô đã ngủ với con quái vật này, thật sự ghê tởm lắm!"

Từ Lạc Lạc mỉa mai, động tĩnh bọn họ lớn như thế, đương nhiên sẽ thu hút những người chơi còn lại.

"Sống lâu? Sống lâu gì vậy?"

Có người chơi hỏi vậy, nghe được chuyện xảy ra, đều nhiệt tình xin tham gia.

Việc đã đến nước này, tôi đứng lên chắn Thẩm Phượng Ngô, đồng thời mở đạo cụ.

Chỉ tiếc, đạo cụ có hạn.

Một cái là váy cưới màu đỏ, có tác dụng giảm khống chế ngăn sát thương.

Một cái là con dao găm, có thể đâm quái vật.

Một cái là oán khí cô nhi, tiêu trừ mọi oán khí.

Nếu là cuộc thi đạo cụ, còn có thể chiếm chút ưu thế.

Bây giờ, tôi đang đối mặt với 21 người chơi, tôi mặc váy cưới màu đỏ, cầm con dao găm trong tay, căn bản là không thể chống lại họ!

"Hạ Tích Vụ, quả nhiên BOSS kinh dị ưu ái cô, thế mà cô có thể sử dụng đạo cụ! Chỉ có điều. . . . . . Cô bây giờ vì một con quái vật, mà phản bội nhân loại chúng ta sao?"

Từ Lạc Lạc nghiêng đầu, buồn buồn hỏi.

Tôi nhịn cơn đau đầu, khinh bỉ bọn họ:" Thật kinh tởm, các người không phải là vì con người, mà là chuyện ác các người làm, lẽ ra nên chết hàng triệu lần!"

Đối mặt với sự khinh thường của tôi, họ không hề hổ thẹn, mà còn tự hào cười haha nói: "Hạ Tích Vụ, cô u mê không tỉnh ngộ, vậy ngay cả cô cũng chếc đi!"

Nói xong, những người đó lao tới định ăn sống nuốt tươi tôi!

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, họ đột ngột dừng lại, một đám ngẩng đầu nhìn phía sau tôi, mặt lộ vẻ sự hoảng sợ tột độ.

"Đó là. . . . . . đó là quái vật gì vậy. . . . . ."

Những người chơi làm đủ việc ác, sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy.

Họ không còn lao về phía trước, mà là quay xe thật nhanh, thoát khỏi màn sương trắng.

"Sao có thể. . . . . . BOSS lớn đã uống thuốc cha tôi. . . . . . . Không có khả năng tỉnh lại. . . . . ."

Từ Lạc Lạc cũng lạnh run, cô ta nắm chặt con dao, liếc nhìn tôi.

Đột nhiên, cô ta lao tới, như thể muốn uy hiếp tôi. . . . . .

"A. . . . . ."

Trong chớp mắt, cô ta bị một xúc tu màu đen đâm xuyên qua cơ thể!
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play