[Zhihu] Vô Phó Bản Được Phát Người Yêu

Chương 1


3 tuần


1

Một làn sương trắng rộng lớn bao trùm toàn bộ thế giới.

Ở cuối màn sương, một giọng nam nhàn nhạt vang lên, thần bí mà lại quen thuộc:

"Bé cưng, trở lại bên anh đi, anh chờ em. . . . . . rất lâu rồi."

Vừa nghe, tôi liền nhận ra giọng đó là Thẩm Phượng Ngô, bạn trai trên mạng của tôi.

"Ngô Ngô, em đến rồi."

Tôi thấp giọng đáp lại, từ từ mở mắt ra, phát hiện vữa nãy là ở trong mơ.

Lúc này, những gì hiện trong tầm mắt tôi là một ngôi làng nằm sâu trong núi.

Sự phát triển rõ ràng là rất lạc hậu.

Không chỉ có mặt đường là đất mà ngay cả những ngôi nhà cũng được làm bằng gỗ.

Đêm đã khuya, ánh đèn trong làng là những ngọn đèn dầu, nhấp nháy theo gió đêm, chẳng có mấy ánh sáng.

"Chị Hạ, cuối cùng chị tỉnh rồi, nhanh vào phó bản đi!"

Trước khi tôi kịp hồi phục, ai đó đã nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi quay đầu, thấy người đó là một cô gái trẻ, có bốn người đàn ông đứng cạnh cô ta, mặc đồng phục màu đen, rõ ràng là một đội.

"Mấy người là ai?"

Tôi muốn hất cô gái ra, nhưng cô ta ôm tôi chặt hơn!

"Chị Hạ, trí nhớ của chị lại rối loạn rồi? Em là Lạc Lạc, họ là đàn anh của phòng thí nghiệm, phó bản trước chị bị thương ở đầu, di chứng sau chấn thương là rối loạn trí nhớ. . . . . ."

Theo lời Lạc Lạc nói, trong đầu tôi chợt hiện lên một đoạn ký ức, như bị ép buộc vào vậy, xa lạ mà đột ngột.

Trí nhớ nói cho tôi biết, khi mười tuổi cha mẹ tôi qua đời, được một tiến sĩ thiên tài nhận nuôi.

Tiến sĩ Vương rất tốt bụng, gã như một người anh trai và người cha mà nuôi dạy tôi.

Gã đã dày công nghiên cứu các loại thần dược, hy vọng có thể giúp con người kéo dài tuổi thọ, thoát khỏi sự tra tấn về sinh lão bệnh tử!

Ngay khi thế giới kinh dị ra đời, gã phát hiện BOSS kinh dị có thể khiến con người sống lâu, nên gã bắt đầu nghiên cứu về nó.

Và tôi, để báo đáp tiến sĩ Vương, tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình, tiến hành hẹn hò qua mạng với BOSS kinh dị Thẩm Phượng Ngô.

Mục đích của tôi là lấy xúc tu của Thẩm Phượng Ngô, đưa chúng cho tiến sĩ Vương nghiên cứu.

Kết quả là ba lần gặp mặt, ba lần không lấy được xúc tu, lần cuối cùng bị thương ở đầu, khiến trí nhớ rối loạn.

Lần này, tiến sĩ Vương đã cử đàn anh đàn em của phòng thí nghiệm vào phó bản để bảo vệ tôi. . . . . .

"Êy, các người có vào phó bản hay không, bản thân mà tự tìm đường chếc, đừng liên lụy đến chúng tôi!"

Bỗng dưng, có giọng người chơi khác vang lên.

Tôi lần theo âm thanh, ngạc nhiên phát hiện. . . . . . Phó bản lần này khác với thường lệ, có tới 40 50 người chơi!

Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, ánh trăng nhợt nhạt chiếu xuống ngôi làng, khiến ngôi làng trông càng thêm trầm lặng.

Ngược lại hoàn toàn với 40 50 người chơi khí phách xông vào, mang đến không khí sôi động.

Không hiểu sao, tôi rùng mình, cảm giác như ngôi làng như một cái mồm to như chậu máo, đang nhồm nhoàm thưởng thức bữa tiệc dâng lên tận cửa vậy.

Tôi cúi đầu, bấm vào vòng tay màu trắng trên cổ tay, kiểm tra nhiệm vụ vượt ải.

【 phó bản 《 đêm hồi hồn 》, độ khó cấp 5S.

【 điều kiện vượt ải: sống qua đêm hồi hồn. 】

"Mẹ nó, cái dell gì vậy? Không lấy được đạo cụ!"

Tôi vừa định thắc mắc, điều kiện vượt ải có chút đơn giản, xung quanh vang lên hàng loạt giọng nói hoảng sợ.

Tôi nhanh chóng bấm vào đạo cụ, thấy không có phản ứng nào, trái tim như rơi xuống đáy.

Chẳng trách điều kiện vượt ải đơn giản, không có đạo cụ hỗ trợ, người chơi chỉ là người bình thường, dễ dàng bị quái vật phó bản tàn sát!

Nhìn cảnh này, bình luận tương tác bắt đầu sôi nổi:

【 quéo quèo, phó bản đêm hồi hồn, phó bản diệt đội chơi tôi thích nhất đây! 】

【 vô vị, thấy một đám tội nhân lục đục với nhau, ngay cả người cuối cùng cũng trốn không thoát nữa là! 】

【 trời ạ, là chị Tích Vụ! ! ! Cô ấy đến rồi, BOSS lớn vẫn sẽ lạnh lùng chứ? 】

2

"Chị Hạ, bây giờ bọn em không có đạo cụ, chỉ có thể dựa vào chị thôi!"

Từ Lạc Lạc và đám người cũng kiểm tra đạo cụ, sau khi xác nhận không thể sử dụng, cô ta lại tóm lấy tôi, ngữ điệu đầy khẩn cầu.

"BOSS kinh dị nhiều lần bỏ qua chị, lần này nhất định cũng sẽ như vậy!"

Nghe cô ta nhắc đến Thẩm Phượng Ngô, tâm trí tôi xuất hiện bóng dáng và những ký ức liên quan đến người đó. . . . . .

"A. . . . . . đầu của tôi. . . . . ."

Vừa nhớ tới Thẩm Phượng Ngô, cả đầu tôi thấy đau khủng khiếp.

Nó đau đến mức mặt tôi tái nhợt, toát hết mồ hôi lạnh.

Thấy tôi như vậy, Từ Lạc Lạc lấy ra một ống tiêmm, định tiêmm vào cơ thể tôi:

"Chị Hạ, chị lại đau đầu à? Lại đây, tiến sĩ đã dặn, khi chị quá đau, thì tiêmm thuốc giảm đau cho chị. . . . . ."

Vì lý do nào đó, tôi nhìn ống tiem trong tay Từ Lạc Lạc, cảm giác có sự gạt bỏ mãnh liệt.

Đang muốn tránh đi, thì phát hiện. . . . . . Từ Lạc Lạc không thể di chuyển!

Không, không chỉ có Từ Lạc Lạc, mà tất cả người chơi, đều cứng đờ dừng tại chỗ!

"Dm! Sao lại thế này? Tôi không thể cử động được. . . . . ."

Ngay khi tất cả người chơi đang hoảng loạn, những ngọn đuốc sáng lên xung quanh, một nhóm dân làng mặc đồ tang màu trắng xuất hiện.

Thần sác bọn họ u ám, nhìn chằm chằm chúng tôi, yếu ớt mở miệng giải thích:

"Làng chúng tôi bị nguyền rủa, thời gian trôi qua nhanh, không có ban ngày chỉ có ban đêm, mỗi ngày đều có người chết! "

"Người đã chếc, linh hồn sẽ trở về nhà vào ngày đầu thất, tìm kẻ thế mạng tiếp theo . . . . . . Nếu chu kỳ này tiếp diễn, dân làng chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ chết!

"Đám các người là tội nhân ngoại lai nghiệp chướng nặng nề, chỉ có hiến tế các người, cầu xin thần linh từ bi khoan dung, mới có thể xoa dịu oan khí của người chết!"

Bọn họ nói xong, đếm số người chơi, đều nở nụ cười quỷ dị:

"49 người, một đêm hiến tế bảy người, vừa đúng bảy lượt. . . . . . Tôi tin rằng đêm hồi hồn tiếp theo, làng chúng ta sẽ không có người chết."

Sau đó, những người chơi tỏ ra kinh hãi, nhận ra cơ thể đã hoàn toàn bị khống chế.

Họ lần lượt đi sau dân làng, về phía cuối làng.

Không ai không sợ chết cả, rất nhanh các người chơi bắt đầu chửi ầm lên, chỉ tiếc. . . . . . đám dân làng đều làm ngơ.

Tôi thấy bản thân không bị điều khiển, có thể di chuyển tự do, nhưng để đề phòng, cũng giả vờ bị điều khiển.

Tôi không bị kiểm soát, là bởi vì có sự che chở của BOSS kinh dị, đây là đạo cụ Thẩm Phượng Ngô tặng tôi.

Anh thân là BOSS kinh dị, tất cả quái vật đều tôn kính anh, cũng không dám làm tổn thương tôi.

Nghĩ tới Thẩm Phượng Ngô, tôi lại bắt đầu đau đầu, đành phải dừng lại trước.

Còn chưa đến đầu làng, tôi thấy mặt đất sáng bởi trăng tòn, đột nhiên bị loại bóng tối nào đó bao phủ.

Khi nhìn lên, mọi người đều hít một khí lạnh.

Đứng trước mặt là một bức tượng thần cao chót vót, trăng tròn trắng ngần treo trên đầu hắn, tạo thêm cảm giác lành lạnh.

Thế mà, bức tượng không phải là Phật tổ hay Bồ Tát gì cả, phần trên là khuôn mặt người mờ nhạt, phần thân dưới là vô số các xúc tu.

"Thẩm Phượng Ngô. . . . . ."

Gần như ngay lập tức, tôi buột miệng thốt ra cái tên đó.

Cùng lúc đó, tôi lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai: "Bé cưng, cuối cùng anh cũng đợi được em."

"Chị Hạ, tượng thần là BOSS lớn giới kinh dị, chắc chắn nó ở phó bản này, từ giờ trở đi tất cả đều phụ thuộc vào chị, chị phải cản trở nó, đừng để nó giết em và những đàn anh. . . . . . Sau đó, chị phải tìm cách lấy được xúc tu của nó, có thể lấy càng nhiều càng tốt! !"

Từ Lạc Lạc hạ giọng, nhắc nhở tôi từng chữ.

Tôi lắng nghe mà không nói một lời, vẫn có thể lấy được nhiêu thì lấy, kia chính là BOSS thế giới kinh dị, tôi với anh yêu đương qua mạng, mục đích ban đầu là đùa giỡn tình cảm của anh, nếu bị anh phát hiện chắc sẽ 9 phần nghẻo 0 phần sống*!

*cửu tử vô sinh

Cô ta với đám đàn anh cô ta sợ chết, bộ tôi sẽ không sợ à?

Đám người bọn họ, nói là vào phó bản bảo vệ tôi, kết quả giờ họ lại muốn tôi bảo vệ họ, thật sự là quý danh con ghẻ mà!

Tâm tư tôi cứ bấn loạn, cuối cùng đến cuối làng, hóa ra đó là biển sâu!

Tượng thần của Thẩm Phượng Ngô, được hình thành từ biển.

"Đêm đầu tiên, hiến tế bảy người, không hơn không kém, bản thân mấy người chọn, ai xuống biển trước!"

Dân làng cầm đuốc đứng trên bờ, khuôn mặt bị ánh lửa bóp méo, trông hung dữ và đáng sợ.

Vừa nói xong, các người chơi phát hiện cơ thể được khôi phục.

"Chúng mày chọn đi, bố đây còn lâu mới hiến tế!"

Một người chơi nóng tính chửi rủa, quay người bỏ đi.

Kết quả, vừa đi được hai bước, anh ta đột nhiên bay lên không trung, rơi thẳng xuống biển sâu!

"A. . . . . . Buông! Má, buông ra. . . . . ."

Anh ta kêu thảm thiết vài tiếng, nhanh chóng rơi xuống biển sâu, không còn tiếng động nào nữa.

"Vật tế thứ nhất đã chọn xong, còn lại sáu vật tế, mấy người tự mình chọn hay là chúng tôi chọn giúp nhá?"

Dân làng bắt đầu tiếp cận, như hổ rình mồi bao vây chúng tôi.

Tất cả người chơi đều đổ mồ hôi hột, nhưng khi đối mặt chuyện sống chết, không ai muốn trở thành vật tế cả!

Bình luận tương tác sôi nổi, kèm theo những bình luận xoi mói:

【 Tsk tsk, mời đám tội nhân này trình diễn bản chất xấu xa nhất của con người đi! 】

【 tao thích phó bản này, cách tốt nhất để đám tội nhân chuộc tội là chếc đi, đây là cái giá bọn chúng phải trả từ lâu rồi! 】

【 chắc chị Tích Vụ không phải là tội nhân, cô ấy vào là vì BOSS lớn nhỉ? Chị Tích Vụ hãy cẩn thận, có kẻ muốn hại chị. . . . . . 】

Tôi không ngờ Từ Lạc Lạc và đám đàn anh của cô ta lại liên thủ trực tiếp đẩy tôi xuống biển!

"Chị Hạ, mặc kệ BOSS kinh dị muốn thế nào, chị cũng phải thỏa mãn nó, tiến sĩ vẫn đang đợi chúng ta quay về đó!"

Khi cơ thể tiếp tục rơi xuống, tôi nhìn Từ Lạc Lạc phía trên, cảm thấy cô ta giống như bà điên!

Đẩy tôi xuống biển mà còn muốn lợi dụng tôi bảo toàn tánh mạng sao, bộ tôi rẻ tiền vậy à?

3

"Bùm ——"

Tôi rơi xuống biển, dòng nước biển tối tăm lạnh lẽo lập tức quét qua tôi.

Vì không biết bơi, tôi nhanh chóng cảm thấy ngột ngạt, toàn thân cứ thế mà rơi xuống đáy biển, mùi chếc chóc kéo đến.

Trước bờ vực của cái chết, tôi mở mắt trong dòng biển.

Qua mặt biển bồng bềnh, tôi thoáng thấy vầng trăng nhợt nhạt, cũng thoáng thấy. . . . . . Tượng thần cụp mắt xuống, cao thượng nhìn cái mạng nhỏ của tôi, dịu dàng mà lại từ bi.

Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi phát hiện những xúc tu dưới bức tượng bỗng nhiên có sức sống, xuyên qua mặt biển, tiến đến gần tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm thấy thắt lưng mình bị những xúc tu đó quấn chặt, tưởng mình sắp được cứu, ai dè lại bị kéo càng sâu xuống đáy đại dương!

Sau đó, tầm nhìn của tôi đột nhiên tối sầm, một bóng người xuất hiện phía trên tôi, ôm tôi vào lòng.

Sau đó. . . . . . anh ngậm lấy môi tôi trong miệng anh.

Cảm giác khó thở qua đi, tôi có thể thở thoải mái, nhưng nụ hôn sâu vẫn tiếp tục.

Anh cạy răng tôi, tùy ý nhấm nháp tôi, không cho tôi con đường lui.

Những xúc tu quấn quanh tôi, cũng xâm nhập từ nhiều vị trí khác nhau, tùy tiện lang thang khắp cơ thể tôi.

Bị mắc kẹt dưới biển sâu, trải qua sự kích thích lớn như vậy, tôi nhất thời không chịu đựng được, rơi vào trạng thái mất đi ý thức.

4

Khi tỉnh lại, tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm bức tượng thần cao lớn mờ ảo phía trên đầu.

Xét theo vị trí, tôi nằm trên một chỗ trên bức tượng thần, rõ ràng là trên biển, nhưng không cảm nhận được sự hiện diện của biển.

Xung quanh tối om, tầm nhìn của tôi nhất thời không quen, không thể nhìn rõ gì cả.

Nhưng mà, ngay khi tôi cử động, cơ thể và tâm trí đột nhiên đông cứng lại.

Cái tình huống gì trời. . . . . . Quần áo của tôi đâu?

Tôi không dám cử động, nếu tôi cảm nhận đúng, thì lúc này tôi. . . . . . không mặc quần áo! ! !

Quên đi, tôi có vẻ, tựa như. . . . . . vẫn đang trong vòng tay lành lạnh thì phải? ? ?

Hơn nữa, tôi không chỉ bị ai đó ôm mà những vị trí khác trên người còn bị cọ tới cọ lui, giống như thú cưng đang nịnh nọt chủ nhân nó vậy.

"Bé cưng, em tỉnh rồi?"

Khi tôi còn hoang mang, một giọng nam vang bên tai tôi.

Quen thuộc như vậy, tôi lập tức nhận ra anh chính là Thẩm Phượng Ngô.

". . . . . . Ngô Ngô?"

Tôi thử gọi anh, anh lại cúi đầu nhiệt tình ngậm lấy đôi môi tôi.

Tôi lại cảm thấy khó thở, nhưng lần này thì khác, tôi là bị anh hôn thở không nổi.

"Bé cưng, anh là Ngô Ngô, Ngô Ngô của em."

Tôi đưa tay áp vào ngực anh, anh mới dừng nụ hôn sâu, dịu dàng đáp lại tôi:

"Bé cưng, anh nhớ em rất nhiều, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau."

Nghe đến đây, lòng tôi xúc động, không hiểu sao muốn khóc.

Tôi nhớ rõ rằng, lần đầu tiên tôi hẹn hò với Thẩm Phượng Ngô trên mạng, sau đó gặp mặt trong phó bản.

Phó bản búp bê đầu tiên, anh tưởng tôi sợ anh, nên đích thân tiễn tôi vượt ải, cắt đứt liên lạc với tôi.

Trong phó bản thứ hai của Váy cưới đỏ, anh xóa ký ức của tôi, muốn tôi quên anh, bắt đầu một cuộc sống mới.

Phó bản thứ ba của tội ác tiềm ẩn, dòng thời gian bị xáo trộn, tôi quay lại thời niên thiếu của anh, quen anh thêm lần nữa.

Anh là bạn trai tôi, tôi yêu đương với anh, tôi nên thích anh.

Nhưng mà. . . . . .

Ký ức trong đầu mách bảo tôi rằng, tôi cố tình hẹn hò Thẩm Phượng Ngô trên mạng, sau đó cố ý bước vào thế giới kinh dị.

Ngay từ đầu tôi đã biết anh là một con quái vật, là BOSS lớn giới kinh dị này.

Từ đầu đến cuối, tôi chỉ có một mục đích duy nhất là báo ơn tiến sĩ Vương, giúp gã nghiên cứu thần dược trường sinh bất tử.

Trí nhớ của tôi bắt đầu giằng co, sự rối loạn lại xuất hiện, đầu đau như búa gõ.

"Bé cưng, em không thoải mái sao?"

Thẩm Phượng Ngô nhận thấy tôi có gì đó bất thường, liền đặt ngón tay lên môi tôi.

Thân là BOSS kinh dị, máu của an rất thần kỳ, có thể chữa lành mọi nỗi đau, lần trước tôi từng uống rồi.

Lần này tôi không uống, quay đầu từ chối máu của anh, thấp giọng hỏi anh: "Có lẽ bị rơi xuống biển, hơi lạnh, quần áo của em đâu? "

Cho dù ở phó bản trước, tôi bị anh cởi đồ đè dưới giường, bắt nạt nhiều lần, nhưng vẫn xấu hổ như cũ.

Đặc biệt khi nghĩ đến việc anh khác với những người đàn ông bình thường, có vô số xúc tu màu đen dưới thân, tôi càng cảm thấy rụt rè hơn.

Cho tới nay, tôi với anh chưa làm đến bước cuối cùng, vì sợ tôi bị thương. . . . . .

"Bé cưng, quần áo em ướt, anh giúp em cởi ra. . . . . ."

Anh giải thích theo cách này, nghe thì tốt cho tôi.

Nhưng mà, anh lại nói tiếp,

"Bé cưng, anh chỉnh độ ấm rồi, em có thể thử ôm anh xem, dù không mặc quần áo, cũng sẽ không cảm thấy lạnh. . . . . ."

Sau đó, anh còn điều khiển xúc tu màu đen, bao trùm hoàn toàn cơ thể tôi,

"Và chúng nó, cũng có thể dùng làm chăn, đắp trên người em."

Thấy anh như vậy, tôi vừa tức giận vừa buồn cười.

Anh là quái vật, thật quá trẻ con khi chơi trò này với tôi!

"Anh chu đáo như thế, em có nên khen thưởng anh không?"

Tôi giơ tay nhéo dái tai của người đàn ông, nhưng bị anh dùng tay trái nắm lấy cổ tay tôi, đặt tại bên tai tôi.

Tôi vùng vẫy không ra, cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người anh, kèm theo giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh:"Bé cưng, em định thưởng anh thế nào?"

Ngay cả là quái vật, anh vẫn có ham muốn, ham muốn của anh, thậm chí còn mạnh hơn con người gấp nhiều lần.

Trong lúc nhất thời, tôi có chút sợ sệt, khi anh hôn tôi, tôi bối rối nghiêng đầu né: "Được rồi, Thẩm Phượng Ngô, anh học thói hư."

"Không có học thói hư, là bé cưng dạy giỏi."

Anh khẽ cười, có loại cảm giác lưu luyến trong trẻo lạnh lùng.

Như cảm nhận được cảm xúc bất ổn của tôi, bàn tay anh luồn vào kẽ các ngón tay, mười ngón đan xem:

"Bé cưng, đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, anh chỉ. . . . . . Rất nhớ em. "

"Còn chúng nó nữa, cũng rất nhớ em."

Những chiếc xúc tu màu đen cuồng nhiệt chạy khắp cơ thể trần trụi của tôi, tạo cảm giác ẩm ướt hơi ngứa ngáy, khiến tôi không nhịn được mà cong người.

Tôi biết rõ, tôi đang động tình, động tình do quái vật trêu chọc.

"Bé cưng, thư giãn, anh sẽ làm cho em thoải mái. . . . ."

Thẩm Phượng Ngô nói như thế , nhẹ nhàng tách chân tôi ra.

Điều gì xảy ra tiếp theo, không cần nói cũng biết.

Cơ thể và tâm trí tôi căng thẳng, sợ hãi nói không nên lời đích sợ hãi.

Thật sự phải. . . . . . Hiến thân cho quái vật sao?

"Bé cưng, em có thể nhớ lại anh sau khi mất trí nhớ, anh rất vui, thật sự rất vui."

Thật khó để tưởng tượng, tiếng nói khàn khàn của anh lại bộc lộ sự phấn khích, vui mừng với lấy lòng.

"Điều này có nghĩa là. . . . . . em bằng lòng ở lại thế giới của anh, vĩnh viễn ở bên anh, đúng không?"

Nghe từng lời anh nói, mắt tôi dần dần thích ứng với bóng tối, thoáng thấy những bông hồng nở khắp xung quanh, chúng không có gai, sẽ không làm tổn thương người.

Ngẩng đầu lên, tôi cũng thấy dung mạo tuyệt sắc của người đàn ông, với mái tóc đen dài rải rác, hòa quyện với mái tóc dài của tôi.

Trên mặt anh có chút đỏ hồng, con ngươi hiện lên màu tím nhạt, phản chiếu tôi, như thể. . . . . . tôi là cả thế giới của anh.

Tôi lại hạ mắt xuống, nhìn vào những xúc tu màu đen đang lấy lòng tôi. . . . . .

Trí nhớ của tôi sẽ không sai, nhưng. . . . . . cơ thể tôi cũng sẽ không gạt tôi.

Cơ thể tôi không hề bài xích Thẩm Phượng Ngô, không hề.

Tôi hẹn hò Thẩm Phượng Ngô trên mạng, gặp mặt ở thế giới kinh dị, thật sự là chỉ để lấy xúc tu của anh, giúp bác sĩ Vương nghiên cứu loại thần dược trường sinh sao?

Tưởng tượng đến cảnh Thẩm Phượng Ngô bị thương, lòng tôi đau nhói, nước mắt trào ra.

"Bé cưng, sao khóc vậy em?"

Trong nháy mắt, Thẩm Phượng Ngô dừng quyến luyến, thận trọng hỏi tôi:

"Có phải anh làm em đau sao ? Xin lỗi em bé cưng, anh không có kinh nghiệm, cái này dừng lại nha. . . . . ."

Thấy anh lo lắng đến cảm nhận của tôi, không biết tại sao, lại có cảm giác thôi thúc, đứng dậy hôn anh.

"Không có, đừng dừng lại, tiếp tục đi."

Nhìn thấy tôi như vậy, tai Thẩm Phượng Ngô đỏ bừng.

Anh hôn lên đôi mắt đẫm lệ của tôi, giọng điệu trang trọng như đang tuyên thệ:

"Bé cưng, cảm ơn em bằng lòng chọn anh. . . . . . Chúng ta sẽ không bao giờ . . . . rời xa nhau nữa."

Khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau ập đến, càn quét tôi thật mạnh.

Tôi chưa kịp phản ứng, thì Thẩm Phượng Ngô đã cắn môi mỏng, cúi đầu mút môi tôi thật sâu, truyền máu cho tôi.

Máu của BOSS kinh dị có tác dụng thần kỳ riêng, có thể chữa lành mọi nỗi đau.

Nỗi đau tan biến trong giây lát, chỉ còn lại vui sướng.

Đương nhiên, tôi với Thẩm Phượng Ngô chơi caro, không xuất hiện cảnh tượng kinh khủng nào. . . . . .

Anh biến thành đôi chân, giống như chân đàn ông, nhưng có thêm những xúc tu màu đen, chúng cùng nhau làm loạn cơ thể tôi.

Mới đầu, tôi còn thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả, sau một thời gian, khi anh cuối cùng cũng thỏa mãn, những xúc tu màu đen đó hưng phấn thay thế anh. . .

Tôi mệt muốn xỉu, đẩy anh ra:"Ngô Ngô, cho em nghỉ ngơi, em mệt."

"Bé cưng uống máu, máu của anh. . . . . . Có thể bổ sung tinh lực, chúng ta tiếp tục nào."

Sự thật đã chứng minh, dù là đàn ông hay quái vật nam, chỉ cần ăn mặn đều là đồ vô lại hết!

Bất đắc dĩ, tôi bắt đầu dữ với anh, ngữ điệu lạnh như băng:"Em muốn nghỉ ngơi, anh đi xuống cho em ngay!"

Lúc này anh mới miễn cưỡng đứng dậy, bỏ lại đám xúc tu màu đen lưu luyến cọ trên người tôi, lăn lộn làm nũng như không chịu đi.

Tôi mém nữa mềm lòng, nhưng cũng chịu không nổi nữa, tóm lấy xúc tu màu đen nhét vào người Thẩm Phượng Ngô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play