[Zhihu] Vô Phó Bản Được Phát Người Yêu

Chương 3


3 tuần


9

Tôi nhìn xúc tu màu đen, mức độ thô chắc chưa từng thấy bao giờ.

Theo bản năng, tôi chậm rãi quay đầu, cảnh tượng đập vào mắt tôi, cũng khiến tôi sợ hãi.

Khoảng cách quá gần khiến tôi chấn động, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Đó là Thẩm Phượng Ngô, nhưng cũng không phải Thẩm Phượng Ngô.

Dưới thân anh là xúc tu màu đen phóng đại, phần thân trên của anh biến mất, thay vào đó là một gã khổng lồ đáng sợ.

Vật khổng lồ phát ra âm thanh cổ xưa mà lại thần bí, như thể xuất phát từ vực sâu tối tăm dưới lòng đất, vừa xa lạ vừa chói tai. . . . . . Rồi lại khiến người ta run sợ.

Mặt biển nơi xa vỡ trận, dòng nước đen ngòm ùn ùn kéo vào ngôi làng tĩnh lặng.

Đám thôn dân trong làng quỳ lạy Thẩm Phượng Ngô, cầu xin thần linh tha thứ tội lỗi của bọn họ.

Chỉ tiếc, thần linh phớt lờ, bắt đầu một cuộc thảm sát.

Cả dân làng và đám người chơi đều bị những xúc tu đen đâm thủng, xé từng miếng thịt, bay lả tả trước mặt tôi, như một cơn mưa máu.

"Cứu mạng, cứu cứu chúng tôi! Cầu xin cô, đừng để nó giết chúng tôi. . . . ."

Có người cầu cứu tôi, bộ dạng khóc lóc nước mắt giàn giụa, rất chi là vô tội đáng thương.

Tuy nhiên, sau khi nghe về tội ác của họ, tôi chả còn cảm thấy thương xót nữa.

Đồng thời, tôi cũng sợ hãi, quái vật xa lạ trước mặt này, thực sự khiến tôi sợ hãi.

Mặt đất đầy máo thịt, khiến tôi bất giác lui về sau, đôi chân nhất thời yếu ớt, quay người muốn bỏ chạy.

Thứ chào đón tôi là nước biển đen.

Khi nước biển quét qua tôi, nó cố tình lách qua tôi, không làm ướt quần áo tôi.

Con quái vật tàn sát mọi sinh vật sống, nhận thấy tôi muốn chạy trốn, quay đầu lại nhìn về phía tôi.

"Bé cưng, em muốn đi đâu?"

Anh bước về phía tôi, là một quái vật thực sự, thật khó để tôi diễn tả bằng lời, là hình dáng hiện tại của anh rất đáng sợ.

Vô số xúc tu màu đen dưới người anh phóng ra, trói buộc tôi.

Đôi mắt màu tím nhạt lộ vẻ chiếm hữu bệnh hoạn:"Bé cưng, em không ngoan, phạt em bằng cách vĩnh viễn không thể xuống giường, được chứ?"

"Không. . . . . . Đừng. . . . . ."

Tận mắt nhìn thấy cuộc tàn sác, khiến thần kinh tôi căng chặt.

Tôi biết những kẻ đó đáng phải chết, cũng không cảm thấy. . . . . . họ đáng thương khi bị xé xác thành từng mảnh, đây là xử đúng người đúng tội!

Điều tôi sợ hoàn toàn là hình dạng thật của Thẩm Phượng Ngô.

Vốn dĩ, tôi có thể chấp nhận việc anh nửa người nửa xúc tu, thậm chí còn cảm thấy rất kích thích. . . . . .

Nhưng bây giờ, anh cởi bỏ hình dáng con người, hoàn toàn trở thành quái vật, điều này nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi!

Tôi nghĩ Thẩm Phượng Ngô cũng nhận ra điều này.

Chỉ trong chốc lát, tôi trơ mắt nhìn anh biến từ dạng quái vật thành hình dạng con người!

Nếu đây là một bộ phim truyền hình, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy mlem, nhưng. . . . . . khi tận mắt chứng kiến, từ một quái vật khổng lồ biến thành hình dạng con người, vẫn là một con người có dung mạo tuyệt đẹp.

Bạn sẽ khiếp sợ, khiếp sợ đến mức nghẹn ngào, sau đó đến một nơi không người, tiêu hóa sự thật này!

"Bé cưng, anh biết thuốc đó không liên quan gì đến em."

Thẩm Phượng Ngô đến gần tôi, nhẹ giọng nói.

"Vừa nãy đã dọa em rồi, anh xin lỗi. . . . . . Sau này, anh sẽ không làm vậy nữa."

Anh đưa tay về phía tôi, muốn ôm tôi.

Tôi nhìn bàn tay anh, rồi nhìn đống máo thịt trên mặt đất phía sau anh, thầm muốn lui ra sau, nhưng lại bị xúc tu màu đen nhốt lại, không thể di chuyển một bước.

Tôi nghĩ, mình nên nói gì đó, nhưng. . . . . vào lúc này, một ví dụ không đúng lúc hiện lên trong đầu tôi!

Đó là Bạch Xà và Hứa Tiên!

Tôi nghĩ, tôi có thể hiểu được Hứa Tiên, chẳng trách anh ta sợ chết khiếp khi nhìn thấy bản thể của Bạch Xà!

Bạch Xà là một con rắn. Những con rắn mà con người từng gặp qua, phần lớn là kiểu lớn, loại này còn hù chếc được Hứa Tiên.

So sánh cùng loại thì bản thể Thẩm Phượng Ngô, tôi không có bị dọa xỉu, xem như đã hài lòng chấp nhận

Cái này quên đi, mục đích của tôi tiếp cận Thẩm Phượng Ngô vốn không đơn thuần, nếu anh biết. . . . . . liệu có cho tôi nghẻo không?

10

"Xem ra, bé cưng thật sự bị dọa sợ rồi."

Thấy tôi không ôm anh, Thẩm Phượng Ngô điều khiển xúc tu màu đen quấn chặt quanh eo tôi.

Sau đó, đồng tử tôi co lại, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, anh lại chiếm giữ lần nữa:

"Bé cưng, đó là bản thể của anh, em không thích sao? Không sao, em thích bộ dạng này của anh, anh sẽ luôn để hình dáng này.

"Những xúc tu này, tất cả đều là của em hết, bé cưng muốn cái nào, anh cho em cái đó. . . . . .

"Bé cưng, anh đã cho em cơ hội lựa chọn, là em tự mình lựa chọn quay lại, ở lại bên anh."

Thẩm Phượng Ngô ghé sát vào tai tôi, chạm vào tai tôi:"Bé cưng, anh đánh dấu em, em không thoát được đâu ."

Tôi bị Thẩm Phong Vũ giam cầm, cả ngày lẫn đêm chơi cờ caro với anh.

Tôi vẫn sợ anh, nhưng bây giờ nỗi sợ của tôi lại xen lẫn một loại sợ hãi khác. . . . . . Tôi sợ hành vi của anh ở trên giường!

Về phần ký ức bị ảnh hưởng của tiến sĩ Vương sâu trong tâm trí, nó dần dần tiêu tan khi Thẩm Phượng Ngô luôn cho tôi uống máu hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, tôi trở lại bình thường, hiểu rằng ký ức của tôi về tiến sĩ Vương đều là hư cấu.

Đối phương đã gieo trồng ký ức vào tâm trí tôi, với mục đích lợi dụng tôi, nghiên cứu thuốc thần dược trường sinh.

Nằm dưới biển sâu, ngắm sao trên trời, thật sự chịu không nổi khi Thẩm Phượng Ngô không ngừng đòi hỏi, tôi ép buộc yêu cầu nghỉ ngơi một ngày!

Anh tủi thân lủi thủi rời đi, nghĩ đến bản thể đáng sợ của anh, tôi hết mềm lòng.

Nhưng mà, không ngờ là. . . . . . Thẩm Phượng Ngô vừa rời đi, đường vượt ải xuất hiện trước mặt tôi.

Đó là một vòng xoáy màu trắng, bước vào là có thể trở lại thế giới thực.

11

Tôi vừa đến gần, giọng nói bối rối của Thẩm Phượng Ngô vang lên sau lưng tôi: "Bé cưng, đừng đi. . . . ."

Tôi quay đầu, nhìn Thẩm Phượng Ngô đã quay lại, anh lo lắng nhìn chằm chằm tôi.

"Ngô Ngô, cho em một chút thời gian."

Tôi vẫn cần thời gian để chấp nhận bản thể của anh.

Vì thế tôi mặc kệ lời cầu xin của an, nhẫn tâm bước vào vòng xoáy màu trắng, trở về thế giới thực.

Trước khi rời đi, tôi thoáng thấy anh như sắp khóc, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương

Ha, anh thật biết cách giả vờ!

Tôi đã biết, việc anh đánh dấu tôi, anh và tôi không thể tách rời được nữa. . . . . . .

Nói cách khác, cho dù bây giờ có rời đi cũng chỉ là tạm thời, sau này sẽ còn phải quay lại thế giới kinh dị đấy!

12

Trở lại thế giới thực, tôi đang ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ Vương.

Lúc này, có người nằm trên sàn phòng thí nghiệm, có người đã chết, có người vẫn còn ngáp ngáp.

Người chơi đã chết trong thế giới kinh dị, cơ thể sẽ trở về thế giới thực, còn linh hồn sẽ bị mắc kẹt trong thế giới kinh dị vĩnh viễn.

Lần trước tiến sĩ Vương đưa tôi đi, đã bị Thẩm Phượng Ngô cảm nhận được.

Tiến sĩ Vương tự cho mình là thông minh, cho rằng phòng thí nghiệm an toàn, không thể bị kéo vào thế giới kinh dị. . . . . . trên thực tế là. . . . . . gã chả biết quái gì về năng lực của Thẩm Phượng Ngô hết!

Thế là đám người trong phòng thí nghiệm đều bị kéo vào thế giới kinh dị, sau đó chắc là diệt hết đám người đó.

Tôi tìm thấy tiến sĩ Vương.

Gã đang nằm hấp hối trên đất, trên tay cầm một bản báo cáo thí nghiệm.

Khi nhìn thấy tôi xuất hiện, gã trợn mắt, miệng không ngừng chảy máu: "Hạ Tích Vụ. . . . . . Con gái tao đâu. . . . . . . "

"Gây khó dễ cho người khác mà ông còn quan tâm đến con gái mình à, lẽ ra ông không nên để cô ta mạo hiểm bước vào thế giới kinh dị, cô ta chếc rồi."

Tôi giật lấy bản báo cáo thí nghiệm từ tay gã, trịch thượng nhìn gã: "Ông làm đủ chuyện ác mà còn vọng tưởng đến chuyện sống thọ, thật sự là nực cười!"

Tiến sĩ Vương trút hơi thở cuối cùng, nhìn chằm chằm vào tôi: "Tại sao. . . . . . mày có thể sống thọ. . . . . . Tại sao. . . . . . tại sao. . . . . .

"Nếu biết sớm. . . . . . đã thí nghiệm thẳng trên người mày. . . . . . Có thể nghiên cứu thần dược. . . . . . Tao không cam lòng. . . . . . Không cam lòng. . . . . ."

Nói tới đây, gã trợn mắt, liền nghẻo luôn.

Nghe những lời cuối cùng của gã, tôi choáng váng, nhìn vào báo cáo thí nghiệm, trên đó là dữ liệu về tôi.

Tôi nhìn không hiểu, nhưng kết hợp với những lời trăn trối của gã, cũng hiểu sơ sơ.

Phòng thí nghiệm được xây dưới lòng đất, tôi đi thang máy lên.

Sau khi đi ra, tôi phát hiện đây là một nơi hoang vắng.

Tôi đi được một quãng đường khá xa, có một tiếng "bùm——" phía sau tôi.

Tôi nhìn lại, thấy biển lửa bốc lên trời.

Phòng thí nghiệm đã bị san bằng, không để một ai biết nữa.

13

Khoảng thời gian tiếp theo, phó bản liên tục mở ra.

【 chào người chơi Hạ Tích Vụ, mời bạn đến phó bản mới 《 bệnh viện ác mộng》. . . . . . Chấp nhận dịch chuyển, đến thế giới kinh dị. Từ chối dịch chuyển, trì hoãn đến thế giới kinh dị! 】

Đúng vậy, hầu như ngày nào cũng có lời mời phó bản mới.

Chẳng qua là, những lựa chọn mà cho tôi là một chấp nhận dịch chuyển đến thế giới kinh dị, hai là từ chối dịch chuyển, rời khỏi thế giới kinh dị.

Không giống bây giờ, nghe thì có hai lựa chọn, chứ thực ra chỉ có một lựa chọn.

Tôi từ chối như thường lệ, nằm xuống chiếc giường lớn, tâm trí rối bời.

Từ khi về tới giờ, tôi không ngừng tìm kiếm thông tin về Cthulhu*

*Cthulhu là một thực thể vũ trụ hư cấu được sáng tạo bởi nhà văn kinh dị người Mỹ H. P. Lovecraft. Nó xuất hiện lần đầu tiên trong truyện ngắn "Tiếng gọi Cthulhu" (The Call of Cthulhu), được xuất bản vào năm 1928. Cthulhu được miêu tả như một sinh vật khổng lồ, có hình dạng giống bạch tuộc, với đầu rồng, cánh dơi, và xúc tu. Nó sở hữu sức mạnh to lớn và được tôn thờ bởi những kẻ sùng bái cuồng tín.

Chà, so với những bức ảnh Cthulhu trên mạng, bản thể của Thẩm Phượng Ngô đẹp hơn nhiều.

Nhưng dù có đẹp đến mấy thì vẫn là một quái vật to lớn á!

Hừm, một quái vật dịu dàng, nặng tình, chung thủy với tôi, lại còn có thể biến thành người nữa.

Tôi không phủ nhận mình có tình cảm với Thẩm Phượng Ngô, nhưng cần phải có thời gian chấp nhận, đó là lý do tại sao tôi nhiều lần trì hoãn vào phó bản.

Nghĩ kỹ lại, có vẻ hơi quái đản rồi?

Cho đến khi, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, bắt đầu nôn mửa.

Sau khi chắc chắn rằng mình không ăn nhầm thứ gì, nhưng lại vào nhà vệ sinh ọe ọe, tôi có cảm giác bất ổn.

14

Trước khi ra ngoài, tôi xem lại bản báo cáo thí nghiệm.

Dựa trên thông tin báo cáo, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại, ghép các dữ kiện, thì dữ liệu dị thường trong cơ thể tôi, nằm ngoài phạm vi của con người.

Vì vậy, tôi không dám đến bệnh viện, kẻo trong quá trình khám có sai sót thì sẽ bị tách ra làm đối tượng nghiên cứu.

Nhưng việc nôn mửa liên tục khiến tôi có một nỗi nghi ngờ vô lý.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi đến hiệu thuốc, mua một hộp que thử thai.

Sau đó, tôi vào phòng tắm, ngơ ngác nhìn kết quả.

Không biết que thử thai có chính xác không.

Sau khi xác minh, hai vạch được hiển thị ở trên.

Tôi không tin chuyện tà ma, kiểm tra ba lần liên tiếp, mỗi lần là 2 vạch.

. . . . . . Tôi mang thai rồi.

Tôi, một con người, đang mang thai đứa con của BOSS kinh dị Thẩm Phượng Ngô?

Việc mang thai khác loài có thực sự hợp lý không?

15

Trong lúc tôi đang ngơ ngác, thì nhân viên bảo vệ gọi cho tôi.

Đây là khu biệt thự cao cấp, có biện pháp an ninh rất tốt.

"Cô Hạ, cô ngủ rồi ạ? Có người đang tìm cô. . . . . ."

Tôi đang thắc mắc không biết là ai, thì lại nghe bảo vệ nói tiếp: "Anh ta nói, anh ta họ 『 Thẩm 』."

Trong nháy mắt, tôi ngây người.

Tôi quên mất cảm giác lúc đó, chỉ biết rằng khi tỉnh táo lại, tôi đã đi xuống cầu thang, bước nhanh về phía lối vào khu dân cư.

Rõ ràng, Thẩm Phượng Ngô từng nói qua, anh không thể bước vào thế giới của tôi.

Hơn nữa, anh là BOSS thế giới kinh dị, nên ở lại thế giới kinh dị mới đúng.

Người đến tìm tôi chắc không phải là anh, càng không thể là anh!

Nhưng. . . . . . ở thế giới thực, tôi không biết ai họ "Thẩm" cả.

16

Đang là đầu mùa đông, đêm khuya rất lạnh.

Mặc dù không phải là thế giới kinh dị, nhưng xung quanh vẫn có lớp sương mù trắng xóa. khiến tôi nhất thời hoảng hốt.

Khi đến lối vào khu dân cư, tôi nhìn con đường phía trước, nhưng không có ai ở đó cả.

Cảm giác mất mát xuất hiện một cách tự phát.

"Bé cưng, đã lâu không gặp."

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh nhàn nhạt vang lên từ phía sau.

Tôi chợt nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cột đèn đường, dung mạo tuyệt đẹp vẫn như lần đầu tiên tôi khi tôi gặp anh.

Đột nhiên, tuyết trắng rơi khắp bầu trời.

Khi gặp lại, dường như cách nhau cả một thế hệ vậy.

". . . . đã lâu không gặp anh."

Chóp mũi tôi chua xót, tôi bật khóc.

Trận tuyết đầu mùa đã đến, gặp lại cố nhân, không gì có thể làm mất đi khoảnh khắc này.

Tôi chạy về phía anh, ngã vào vòng tay anh.

"Thẩm Phượng Ngô, chào mừng anh đến với thế giới loài người."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play