9
Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Qúy Thời Dã đang cầm ô đứng trong trời mưa.
Anh ta mặc trên người bộ vest đen được cắt may khéo léo, cà vạt buột cao, đôi mắt đeo kính gọng vàng hiện lên một tia trào phúng.
“Trách không được điện thoại của tôi không nghe, tin nhắn cũng không trả lời, hóa ra là có người mới”
Qúy Thời Dã môi mỏng kéo ra một nụ cười lạnh:
“Trình Già, cô được lắm, nói cái gì là thích tôi, có phải đối với những người khác cô cũng nói vậy hay không?”
Lúc đầu tôi giật mình, xong cảm thấy tức giận vô cùng, bàn tay nắm chặt:
“Qúy Thời Dã, anh bị điên rồi à?”
“Rõ ràng là anh bỏ đi trước, bây giờ lại quay ngược sang trách tôi?”
“Chẳng lẽ anh không thích tôi, tôi còn phải giống như chó liếm suốt ngày vây xung quanh anh đúng không?”
Qúy Thời Dã cau mày “ Tôi đi là bởi vì cha tôi ở bên Mỹ đã phải nhập viện. Tôi gọi điện thoại mà cô không nghe máy, nhắn tin cô cũng không trả lời. Chẳng lẽ không phải là do cô coi trọng cậu ta?”
Anh ta chỉ về phía Hầu Hiểu.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Hôm đó có mấy số lạ gọi tới, nhưng mấy ngày vừa rồi thông tin của tôi bị tiết lộ cho nên thường xuyên có những cuộc điện thoại gọi đến mời tôi vay vốn. Tôi cho rằng đó cũng là cuộc điện thoại quấy rầy nên không nghe máy.
Thế nhưng tin nhắn tôi không nhận được thật!
Sau một hồi suy tư, tôi tranh thủ lấy điện thoại ra xem.
Qủa nhiên trong hộp thư rác có một số tin nhắn đều là do một đầu số lạ gửi tới.
[ Trình Già,cha tôi ở nước Mỹ xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên trước tiên tôi phải sang đó một chuyến. Điều em nói tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đối với em vốn không phải là chơi đùa, nhưng chữ thích này tôi không muốn thổ lộ thông qua tin nhắn cho nên chờ tôi trở về sẽ chính thức đứng trước mặt em nói. Hãy chờ tôi]
Tôi kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn đoạn tin nhắn kia không hề cử động.
“Anh.... đổi số di động?”
Nửa ngày sau, tôi đờ đẫn hỏi.
“Số kia không còn hoạt động, đây là số phụ của tôi”
Tôi nắm chặt điện thoại, bối rối giải thích:
“Tôi không thấy được..... Số lạ bị chặn cho vào hộp thư rác, tôi....”
Qúy Thời Dã hờ hững nhìn tôi.
“Trình Già, đáng lẽ tôi phải ở bên cạnh cha tôi một tháng, nhưng khi ông ấy vừa qua khỏi cơn nguy kịch tôi liền trở về”
“Cô có biết nửa tháng qua tôi sống như thế nào không? Tôi muốn gửi wechat cho cô lại phát hiện bị kéo vào danh sách đen”
“Tôi gửi tin nhắn cho cô nhưng một lần cũng không nhận được câu trả lời.”
“Tôi rất sốt ruột, liền đặt vé máy bay gần nhất trở về, vốn tôi có thể coi đó là hiểu lầm thế nhưng....”
Anh ta nhìn Hầu Hiểu một chút, chế giễu nói.
“Chính là hiểu lầm, tôi...”
“Không có hiểu lầm” Quý Thời Dã thản nhiên nói
“Cô nói cho tôi, vừa rồi hai người vừa mới làm gì?”
“Trình Già, tôi mới chỉ đi chưa đến nửa tháng...”
Tôi lúng túng không nói ra lời.
Không khí vừa rồi, đến chính bản thân tôi cũng không thể nói nó không có sự mập mờ.
Quý Thời Dã không thèm nhìn lại dù chỉ một chút, lập tức quay đầu lên xe.
Dưới trời mưa, chiếc xe Rolls-Royce nhanh chóng lao đi.
“Chị, đó chính là người mà chị đã tỏ tình thất bại?” Hầu Hiểu cúi đầu hỏi tôi:
Tôi buồn bã gật đầu, từ trên cổ cởi xuống chiếc dây chuyền đưa cho cậu ta, hít mũi một cái:
“Dây chuyền trả lại cho cậu, tôi không thể nhận. Nhưng mà vẫn cảm ơn cậu rất nhiều”
Hầu Hiểu khẽ giật mình, khoé miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ.
“Thật đúng là vô tình”
“Được rồi, vậy lần này em thu hồi lại. Hi vọng lần sau chị đừng cự tuyệt em nữa”
Tôi như hồn bay phách lạc, cũng không còn biết cậu ta đang nói gì nữa, chỉ nói tạm biệt rồi lên lầu.
Ngoài trời mây đen mù mịt, trong phòng cũng tối om.
Tôi ngồi trên giường nhìn đoạn tin nhắn Quý Thời Dã gửi cho mình.
Anh ta nói thích tôi.
Hoá ra anh ấy cũng thích mình.
Tôi chậm rãi đem mặt chôn giấu trong đầu gối, thế nhưng chính tôi lại đem anh ấy đẩy ra ngoài.
Tôi thừa nhận lúc nhìn thấy Hầu Hiểu trong lòng tôi có chút dao động, tôi nghĩ hoá ra trên thế giới này cũng có người thích mình. Quý Thời Dã không thích tôi, vậy thì tôi cũng không thích anh ta nữa.
Nửa tháng ở bên kia đại dương, lúc anh ấy muốn liên lạc với tôi nhưng lại không liên lạc được sẽ là cảm giác như nào?
Tôi nghẹn ngào nức nở.
Tôi đúng là ngu xuẩn, đem tất cả mọi thứ phá hỏng.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt vỡ tan.
Ngày hôm sau, Quý Thời Dã cũng đến công ty.
Tôi muốn gặp anh ấy, nhưng cũng sợ nhìn thấy anh.
Thời điểm ở thang máy ngẫu nhiên gặp được, tôi luống cuống không biết nói gì. Còn anh ấy đến một cái liếc mắt cùng không muốn nhìn vào tôi liền đi ra ngoài.
Thoạt nhìn anh ấy không muốn có bất kỳ điều gì dính líu tới tôi.
Sau vài ngày trầm tư suy nghĩ, cũng không biết nói lời xin lỗi như nào với anh.
Ngay lúc tôi đang cân nhắc có nên chạy thẳng vào phòng làm việc ôm lấy chân anh ấy cầu xin tha thứ hay không thì đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên đụng rồi nháy mắt ra hiệu:
“Trình Già, cô có biết chúng ta sắp có bà chủ hay không?”
Động tác trên tay tôi dừng lại.
“...Cái gì?”
“Quý tổng đó, người đàn ông hoàng kim cuối cùng cũng bị tóm” Cô ấy phổ cập thông tin bát quái mới nhận được, đem chiếc di động tới trước mặt tôi “ Mọi người vừa mới gửi, anh ta muốn cùng tam công chúa Nhuận Hữu đính hôn”
Trên tấm ảnh, người đàn ông anh tuấn cao lớn, bên cạnh là cô gái xinh đẹp kéo tay của anh ta hướng về phía ống kính cười đến mí mắt cong cong.
Đến bản thân tôi cũng không thể không khen một câu “xứng đôi”
“Những em gái nhỏ trong công ty đều khóc muốn chết, nhưng mà Quý tổng người ta bối cảnh như nào, làm sao có chuyện [ Vương tử yêu cô bé lọ lem]. Khẳng định là sẽ tìm một thông gia môn đăng hộ đối rồi”
Cô ấy còn đang nói.
Nhưng tôi đã không còn nghe được điều gì.
Tôi bỗng nhiên bật dậy, doạ đồng nghiệp giật mình:
“Cô làm gì vậy?”
Tôi không nói một lời, hướng thẳng đến văn phòng của Quý Thời Dã.
Tôi muốn chính miệng hỏi anh ta.
Nhưng vừa mới tới cửa phòng làm việc, liền thấy một cô gái đi ra.
Cô ta mặc trên người bộ váy đắt tiền, mặt mũi đều là sự ngây thơ cùng dịu dàng do được chiều chuộng mà hình thành. Vừa cười vừa kéo cánh tay Quý Thời Dã, đem đầu tựa vào cánh tay anh ta nũng nịu:
“Vậy ngày mai em lại tới tìm anh, nhớ là phải ăn hết nha”
Quý Thời Dã cũng nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy ý cười, dịu dàng nói:
“Được rồi, trở về cẩn thận, khi nào về đến nhà nhớ nhắn tin báo anh!”
Tôi chợt dừng lại, ngơ ngác đứng nhìn.
10
Cô gái nhìn thấy tôi, nghi hoặc hỏi:
“Thời Dã, người này là...?”
Quý Thời Dã liếc nhìn tôi một chút, trong đôi mắt một chút ấm áp đều không có:
“Người râu ria thôi”
Nói xong anh ta cùng cô gái mười ngón đan xen, hai người cứ như vậy đi ngang qua tôi.
Tôi chết sững tại chỗ, dưới chân giống như bị đóng băng không thể nhúc nhích.
Máu bên trong trái tim cũng giống như bị rút sạch.
Hình như nó đã không còn đập.
Người râu ria.
Cũng đúng.
Bọn họ không phải chỉ là người qua đường thôi sao?
Thẳng đến khi đồng nghiệp đi ngang qua tôi, vỗ nhẹ:
“Trình Già, làm sao vậy? Tìm Quý tổng à?”
“Anh ấy vừa đưa bạn gái đi rồi, nếu không chút nữa cô lại đến”
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng xoa ngực, nghĩ kéo ra một nụ cười nhưng bản thân cũng hiểu nụ cười đó có bao nhiêu khó coi.
“Không có gì” Tôi nói khẽ.
“Tôi không tìm anh ta”
11
Hôm sau tôi nộp đơn xin từ chức.
Lãnh đạo cùng đồng nghiệp đều muốn tôi ở lại, họ hỏi tôi đang làm rất tốt vì sao lại rời đi.
Tôi trầm mặc hồi lâu rồi nói:
“Bởi vì đã không còn lý do ở lại nơi này”
Tôi vì Quý Thời Dã mới vào đây làm việc.
Hiện tại anh ta đã đính hôn, tôi cũng nên rời đi.
Ngày đó lúc xách thùng giấy rời đi, tôi ở cửa thang máy bắt gặp Quý Thời Dã.
Trên người vẫn là bộ vest cao cấp, bộ dạng đoá hoa cao lãnh. Hoàn toàn không nhìn ra được hình ảnh từng bị một dây xích bạc vây giữ trên giường của tôi.
Anh ta nhìn thoáng qua chiếc thùng trên tay tôi, giọng điệu không nghe ra cảm xúc:
“Cô muốn đi?”
Tôi gật đầu không nói chuyện.
“Trình Già, cô thật sự rất tốt” Anh ta đột nhiên cười châm chọc.
Tôi không biết lời này của anh ta có ý gì.
Nhưng hiện tại bản thân cũng đã lười suy đoán.
Sự tình đi đến bước này, anh ta cũng không có khả năng vì tôi mà từ bỏ thông gia, lại tiếp tục dây dưa thì có ý nghĩa gì đâu?
Làm như vậy chỉ khiến tôi càng thêm khó coi mà thôi.
Tôi dùng chút mặt mũi còn sót lại:
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc”
Quý Thời Dã cũng chỉ nhìn tôi chằm chằm không đáp lại.
Thang máy nhanh chóng đến nơi, tôi quay người rời đi.
Ánh mắt nóng bỏng phía sau hồi lâu vẫn không hề biến mất.
....
Tin tức Quý Thời Dã đính hôn được truyền ra rất nhanh, thậm chí được đăng lên cả các tờ báo địa phương.
Trên ảnh, hai người trai tài gái sắc, dù là ai cũng đều muốn nói một câu “Đúng là ông trời tác hợp”
Thời gian đính hôn được xác định vào tháng sau.
Tôi không biết những ngày này của mình trôi qua như nào, chỉ có thể điên cuồng gửi CV, muốn để cho bản thân mình không có thời gian rảnh rỗi.
Bởi vì một khi rảnh rỗi, tôi sẽ nhớ đến anh ta.
Căn phòng anh ta ngủ qua bị tôi khoá lại, nó trở thành cấm địa trong nhà.
Những đồ vật mà chúng tôi từng ôm ấp triền miên trên đó đều bị tôi ném đi.
Giống như có thể đem những hồi ức đó đi theo vậy.
Trong thời gian này Hầu Hiểu thường xuyên tới tìm tôi, hoặc là Thành Đông có quán trà sữa mới mở có rất nhiều người xếp hàng nên cậu ta cũng muốn thử. Hoặc Thành Tây có quán Omakase không tệ hỏi tôi có muốn đi cùng hay không.
Lúc đầu tôi đều cự tuyệt cậu ta, thậm chí còn không nể mặt nói thời gian này không có suy nghĩ muốn yêu đương.
Nhưng mỗi lần như vậy cậu ta chỉ cười và nói:
“Không sao, lần sau em lại đến. Nói không chừng lúc đó chị sẽ đồng ý”
Sau đó, tôi thực sự cũng không quá cự tuyệt cậu ta, thi thoảng sẽ cùng cậu ta ra ngoài.
Không thể không nói, tuổi trẻ trên người thiếu niên quả thực có một loại ma lực thần kỳ. Mỗi khi ở cùng cậu ta, tâm trạng của tôi cũng dễ chịu hơn rất nhiều, lúc Hầu Hiểu đem quả mứt cho tôi cắn một miếng, quả thực những muộn phiền buồn bã kia đều được quên đi.
Thế nhưng mỗi tối trở về nhà, những ký ức đó lại giống như dòi trong xương, như hình với bóng khiến cho mỗi khi tôi nhắm mắt lại sẽ không nhịn được mà nghĩ tới.
Hôm nay Hầu Hiểu lại hẹn tôi ra ngoài, nói ngoài bờ biển có rất nhiều hải âu. Có muốn đi cùng để cho hải âu ăn không.
Tôi cùng cậu ta đi chân trần trên bãi cát, làn gió biển mang theo hơi nước mát lạnh. Tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Mẫu hình chị thích là gì?”
Hầu Hiểu nghiêng đầu hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ.
“Ừm, mặt vest rất đẹp, bề ngoài đứng đắn nhưng bên trong nóng bỏng. Có thể nói chuyện cùng tôi, tốt nhất là mang thêm gọng kính màu vàng...”
Lời còn chưa nói xong, một người có bộ dáng như vậy hiện lên trong đầu tôi.
Cách đó không xa là một cặp đôi đang vẽ trái tim trên mặt cát, cười đùa với nhau.
Sau cùng vì mệt mỏi mà dựa vào nhau ngồi trên bãi cát.
Cô gái đột nhiên hỏi:
“Nếu sau này chúng ta chia tay nhau thì sao?”
“Vậy thì liền theo đuổi đem em trở về”
“Vậy nếu không theo đuổi được thì sao?”
Chàng trai suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Vậy cứ theo đuổi, theo đuổi đến khi nào được mới thôi”
“Trình Già, kỳ thật em...”
Hầu Hiểu tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng đầu óc tôi bây giờ đã rối thành một đoàn, cái gì cũng không nghe vào.
Nơi nhà thờ phía xa đột nhiên vang lên tiếng chuông.
...
Tôi bất giác phát hiện, hôm nay chính là ngày Quý Thời Dã đính hôn.
Anh ta sẽ đeo chiếc nhẫn cưới cho người phụ nữ khác, tuyên thệ vĩnh viễn yêu người đó.
Anh ta sẽ cùng người khác thân mật, chia sẻ cùng một chiếc giường.
Anh ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, từ đây hai người không còn liên quan nữa.
Gió biển thổi qua mái tóc, đột nhiên tôi cảm thấy có một loại cảm xúc khó nói thành lời ngập tràn trong trái tim mình.
Tại thời khắc này, tôi rất muốn gặp Quý Thời Dã.
Khi ý nghĩ đó vừa sinh ra, tôi rốt cuộc cũng không khống chế được nói với Hầu Hiểu:
“Thật xin lỗi, tôi có chút việc gấp cần đi trước”
Hầu Hiểu chỉ im lặng nhìn tôi một lúc, trong đôi mắt ẩn chứa nhiều điều khó nói:
“Chị là muốn đi tìm Quý Thời Dã sao?”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy”
Sau một hồi im lặng, Hầu Hiểu lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ:
“Từ chỗ này tới nhà thờ rất khó bắt xe, để em đưa chị đi”
Tôi không biết nói gì cho đúng, chỉ có thể lúng túng nói cảm ơn.
Hầu Hiểu sờ tóc tôi, thở dài:
“Không cần cảm ơn em!”
“Về sau nếu anh ta đối xử không tốt với chị, hãy tới tìm em”
12
Trên đường đi lòng tôi nóng như lửa đốt, sợ mình tới trễ một chút thì lễ đính hôn sẽ hoàn thành.
Hầu Hiểu một đường lái xe đưa tôi tới cửa, vừa xuống xe tôi liền chạy vào.
Đời này của tôi chưa từng chạy nhanh như vậy, nhưng tôi chỉ muốn nhanh hơn chút nữa, để cho tôi có thể nhìn thấy người kia sớm hơn!
Tôi đẩy cửa nhà thờ ra!
Mục sư mặc bộ quần áo trắng tinh, bên cạnh là Quý Thời Dã bị ánh sáng của chiếc cửa sổ in hình hoa hồng chiếu rọi toát lên sự dịu dàng hiếm có.
Tôi thở hồng hộc, mở to mắt.
Trong giáo đường ngoại trừ mục sư cùng Quý Thời Dã thì không có ai cả, càng không nói đến cô gái ngày đó.
Là tôi tới sớm sao?
Lòng tôi rối loạn vô cùng, hay là đã tới chậm cho nên mọi thứ đã kết thúc?
Ngay lúc tôi đang luống cuống, Quý Thời Dã đột nhiên lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.
Anh ta nói với mục sư:
“Vị hôn thê của tôi đã tới, bắt đầu đi”
Cả người tôi đều choáng váng.
“Đợi đã, không phải là hôm nay anh muốn cùng thiên kim Nhuận Hữu đính hôn sao?”
Quý Thời Dã đi tới nắm lấy tay tôi.
“Anh cùng cô ấy chỉ là quan hệ hợp tác, cô ấy không muốn nghe theo người nhà tìm một hôn phu không có tình cảm, cho nên muốn anh đầu tư vào công ty của cô ấy. Giúp cô ấy lập nghiệp thoát ra khỏi khống chế của gia đình”
“Mà anh cũng muốn cô ấy ở trước mặt em giả làm bạn gái của anh”
“Anh lừa em??”
Quý Thời Dã cười khẽ:
“Không phải?”
“Trình Già, anh vẫn luôn chờ em tới tìm anh, kết quả lại nhận được tin em dù phải từ chức cũng không muốn tới cùng anh nói chuyện rõ ràng”
“Nếu anh không làm như vậy, em sẽ tới tìm anh sao?”
“Vậy sao anh không tới tìm em?” Tôi vừa bực mình vừa buồn cười.
“Dựa vào đâu?” Quý Thời Dã cao ngạo nói.
“Là em ở trước mặt anh cùng người đàn ông khác anh anh em em, nếu anh lại đi tìm, thì mặt mũi để đâu?”
“Cũng may em không khiến anh thất vọng”
Tôi quả thật bị tức tới cười.
“Vậy nếu hôm nay em không tới thì sao?”
Quý Thời Dã trầm mặc.
Sau một hồi mới mở miệng:
“Vậy anh lại nghĩ biện pháp khác”
Anh ấy đem bó hoa hồng trắng đưa cho tôi, sau đó quỳ một chân trên đất, từ trong túi lôi ra một chiếc nhẫn khảm kim cương tinh xảo.
Mục sư cười híp mắt nhìn chúng tôi.
Sắc mặt Quý Thời Dã nghiêm túc “ Trình Già, em còn thiếu anh một câu [ Thật xin lỗi]”
“Nhưng anh cũng thiếu em một câu, anh rất thích em!”
“Thật ra trước đó, anh đã sớm chú ý tới em, nhưng bởi vì khi còn bé cha anh đã từng vượt quá giới hạn khiến mẹ anh đau lòng mà tự sát. Cho nên tới tận bây giờ đối với chuyện tình cảm anh đều cảm thấy vô cùng mâu thuẫn”
Tôi ngơ ngác, nhớ tới những năm vừa rồi đúng là chưa từng nhìn thấy Quý Thời Dã yêu đương ai bao giờ.
Không chỉ không có yêu đương, đến một người phụ nữ thân thiết ở bên cạnh cũng không có.
Có một khoảng thời gian, mọi người đều suy đoán có phải Quý Thời Dã thích đàn ông hay không.
Nếu không phải vì anh ấy khó theo đuổi, tôi cũng không nghĩ đến biện pháp ngu ngốc là bắt cóc anh ấy về nhà.
“Anh rất sợ hãi việc nửa kia của mình phản bội, cũng sợ bản thân mình sẽ giống cha trở thành loại người mà mình ghét nhất”
“Nhưng bây giờ anh đã suy nghĩ rõ ràng, anh tin tưởng mình sẽ không phản bội em. Cũng sẽ luôn đối xử tốt với em, cố gắng để em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh”
“Cho nên, em đồng ý gả cho anh sao?”
Tôi che miệng lại, hốc mắt có chút chua xót:
“Em đồng ý!”
13
Hai tháng sau, tôi cùng Quý Thời Dã kết hôn.
Chủ yếu là do anh ấy lo lắng, nói nếu không kết hôn sợ tôi ở bên ngoài lại có thêm anh trai, em trai gì đó.
Vào ngày cưới, Hầu Hiểu cũng tới.
Dưới mắt cậu ta là một mảng xanh đen, mặt mũi cùng tràn đầy sự không cam lòng.
“Chị, anh ta có chỗ nào tốt hơn em chứ?”
“Anh ta đã là một người đàn ông có tuổi, còn em vẫn còn trẻ trung như này”
Tôi nắm chặt tay Quý Thời Dã:
“Nhưng tôi lại đặc biệt thích người đàn ông có tuổi này!”
Hầu Hiểu bất đắc dĩ lấy từ trong túi ra một cái hộp.
“Sợi dây chuyền trước đó chị không chịu nhận, hiện tại coi như lễ vật tân hôn, chị sẽ không từ chối chứ?”
Tôi đưa tay nhận lấy chiếc hộp:
“Cảm ơn cậu!”
“ Không cần cảm ơn, về sau anh ta đối xử không tốt với chị, liền tới tìm em, em vẫn chờ chị!”
“Vậy cậu cứ đợi đi” Quý Thời Dã cười lạnh “ Cho đến chết cậu cũng không chờ được đâu”
Sau khi cưới, Quý Thời Dã chuyển vào nhà tôi.
Tôi hỏi anh ấy đầu óc có phải bị bệnh không, biệt thự trên núi thì không ở. Lại nhất định phải ở căn nhà không đến 100m2 của tôi.
Anh ấy không nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Trong chốc lát anh ấy liền chạy ra ngoài, trên cổ tay còn quấn thêm sợi xích bạc kia.
“Anh nhớ, hình như em còn thiếu anh 5 tiếng nữa!” Anh ấy cười vô cùng lưu manh.
“Vợ, chúng ta cùng bắt đầu đi!”
“Đợi đã!” Tôi hoảng hốt nói “ Chuyện từ ngày xưa, anh còn lôi lại sao?”
Quý Thời Dã nâng tôi lên:
“Nói thêm câu nữa liền làm thêm một lần!”
<< Ho>>