5

Sau đó, tôi cùng Qúy Thời Dã phát triển thành một mối quan hệ mờ ám.

Anh ta chưa từng mở miệng nói gì về mối quan hệ này, tôi cũng không hỏi.

Tôi chỉ sợ đáp án mà mình nghe được, sẽ không phải là điều mình mong muốn.

Tôi đã quá quen với việc theo đuổi Qúy Thời Dã, mà việc quá yêu sẽ khiến con người ta mất đi dũng khí vốn có.

Có lẽ là do tình trường thăng hoa cho nên sự nghiệp lụi bại.

Ngày thứ hai lúc tan làm, sau khi thu thập xong đồ vật chuẩn bị rời đi. Trưởng nhóm của chúng tôi - Vương Thành liền dựa nửa người ngồi xuống cạnh bàn của tôi.

Tôi khẽ nhíu mày.

Tên Vương Thành này nhắm đến tôi kể từ khi biết gia đình đã mua cho tôi một căn hộ ở đây. Bố mẹ hắn ta ở nông thôn, muốn dựa vào những đồng lương hưu ít ỏi để mua nhà là điều không khả thi, cho nên liền bắt đầu quấy rối tôi.

Coi hắn ta là một nửa lãnh đạo, mỗi lần nói chuyện tôi đều uyển chuyển cự tuyệt. Mà hắn ta lại giống như kẹo chó vậy, dứt hoài không ra.

“Tiểu Trình, bên chỗ Thành Đông mới mở quán lẩu. Cho cô cơ hội được tiếp xúc gần với lãnh đạo, tối nay mời tôi ăn cơm thì sao?”

Trong lòng tôi khó chịu vô cùng, trên mặt cũng không giữ được sự khôn khéo thường ngày:

“Không cần, đêm nay tôi còn có công chuyện”

“Chuyện gì nha? Là bạn bè khác giới?”

Tôi dừng lại một lát rồi gật đầu:

“Đúng vậy”

Ai bến tên Vương Thành này như cũ vẫn không buông tha “ Lừa gạt ai vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa gặp qua bạn trai cô, có phải là do ăn cơm cùng với lãnh đạo nên cảm thấy áp lực không? Cô không cần khẩn trương, thật ra tôi rất dễ gần”

“Tránh ra một chút, tôi cần phải đi”

Tôi không nhịn được nữa, trực tiếp lách người qua hắn ta.

Thấy tôi không nể mặt, sắc mặt Vương Thành lập tức trầm xuống:

“Trình Già, cô cao ngạo cái gì? Con mẹ nó không phải chỉ là mua được một căn hộ thôi sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi muốn thì có thể mua tùy ý. Cái chỗ rách nát mà cô mua gọi là khu ngoại thành đó biết không? Tôi nhìn cũng không hiếm lạ gì, có muốn mua thì cũng phải mua ở trung tâm thành phố!”

Tôi không để ý đến anh ta, tiếp tục đi ra ngoài. Vừa muốn vào thang máy lại bị hắn ta kéo lại. Còn dùng ánh mắt mang theo ác ý hèn mọn đánh giá trên dưới tôi vài lần:

“Còn không biết cô lấy tiền mua nhà ở đâu, là một đứa con gái, lấy đâu ra mấy trăm vạn để mua phòng ở?”

“Sẽ không phải ở bên ngoài nhận cha nuôi? Cho nên ban đêm phải trở về sớm hầu hạ ông ta”

Tôi vừa tức vừa vội, nhưng hắn ta là đàn ông cho nên tôi đánh không lại, vừa định mắng thì phía sau xuất hiện một cánh tay đẩy hắn ta ra.

Hầu Hiểu mặt không biểu tình, nắm lấy tay hắn ta.

“Xin lỗi”

Vương Thành đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức sầm mặt:

“Một thực tập sinh như cậu lo chuyện bao đồng làm gì? Cẩn thận tôi để cho người ta khai trừ cậu”

“Xin lỗi”

Hầu Hiểu dùng sức, Vương Thanh đau đến nỗi trên trán đổ mổ hôi lạnh, nhẫn nhịn hồi lâu mới nhỏ giọng xin lỗi.

“Thật xin lỗi!”

“Không nghe rõ, nói to lên!”

“Thật xin lỗi!”

Hầu Hiểu buông lỏng tay, cười lạnh nói:

“Nhìn anh ăn nói hùng hồn như thế, còn tưởng rằng anh có bao nhiêu giỏi giang”

“Kiểu người ghen ăn tức ở khi thấy người khác mua được phòng ở, sao không thử đi bán xem”

“A không đúng” Cậu ta nhìn trên dưới Vương Thành một lượt, cười nhạo “ Nhìn bộ dạng anh như vậy, ra ngoài bán sợ cũng không có ai mua”

Vương Thành tức giận đến mức môi run rẩy, thế nhưng hắn ta chỉ cao 1m69 đứng trước Hầu Hiểu 1m86 liền giống như con chim cút. Mắng không dám mắng, mà đánh thì không lại, cuối cùng chỉ có thể tái mặt rời đi.

Tôi nhìn về phía Hầu Hiểu:

“Cảm ơn cậu”

Sự cay nghiệt trên mặt Hầu Hiểu thoáng chốc tiêu tan, lại trở thành một chàng trai với đôi mắt trong trẻo.

“Không cần cảm ơn, loại phế vật chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, lần sau anh ta lại quấy rối chị thì cứ gọi cho em”

“Em đưa chị trở về, nếu không trên đường gặp phải anh ta sẽ lại gây phiền phức cho chị”

Tôi nghĩ thấy đúng liền gật đầu:

“Xe tương đối cũ, đừng để ý nhé!”

Xe của Hầu Hiểu là dáng xe Honda nhìn khá lâu năm, sau khi thắt dây an toàn, tôi vẫn nhịn không được mà nói:

“Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu, nhưng Vương Thành là kẻ hẹp hòi, chỉ sợ sau này anh ta sẽ nhắm vào cậu”

Hầu Hiểu nhếch miệng, kiêu ngạo cười nói :

“Tôi sợ anh ta nhằm vào sao?”

Cậu ta dùng một tay đánh taylái, chỉ riêng chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng có thể mua được mười chiếc xe đang ngồi. Thật ra các đồng nghiệp đều suy đoán không biết cậu ta có phải công tử nhà giàu nào đó đến đây trải nghiệm cuộc sống, dù sao nghèo có thể che giấu, nhưng khí chất phú quý mỗi khi cậu ta thả lỏng để lộ ra thì không cách nào ngụy trang.

Cũng tốt, nếu như trong nhà có bối cảnh thì dù Vương Thành có táy máy cũng đỡ hơn, tôi nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng chị về nhà sớm như vậy là muốn gặp bạn trai sao?”Hầu Hiểu nhìn tôi một chút.

“... Kỳ thật cũng không được tính là bạn trai”

Tôi không biết miêu tả mối quan hệ giữa tôi cùng Qúy Thời Dã như nào, cũng không thể nói là bị tôi giam cầm phi pháp, hay là có quan hệ thể xác với nhau đúng không?

Cho nên tôi chỉ có thể nói một chút cho qua:

“Là một người bạn”

Hầu Hiểu cười:

“Vậy là tốt rồi!”

“Em còn tưởng rằng mình không còn cơ hội nữa!”

Tôi không phải là không phát hiện ra Hầu Hiểu đối với mình có hảo cảm.

Lúc đó, cậu ta lấy thân phận thực tập sinh tiến tới, những kẻ lão làng sợ sau khi cậu ta tiến vào sẽ chiếm mất chức cho nên không bằng lòng dẫn dắt, liền đem Hầu Hiểu giao cho tôi.

Những ngày này, tôi cũng rất tận tâm chỉ dạy cậu ta, cứ như vậy Hầu Hiểu càng ngày càng dính lấy tôi. Mỗi ngày đều tìm ra vô số lý do để tới văn phòng chúng tôi, thậm chí đến đồng nghiệp cũng nhìn ra, hỏi tôi có phải cậu ta đang theo đuổi mình hay không.

Nhưng người tôi thích là Qúy Thời Dã.

Chàng sinh viên đẹp trai, cũng chỉ là để ngắm mà thôi.

Tôi vẫy tay:

“Hoa nghiệp không cho phép yêu đương nơi làm việc, lại nói cậu kém tôi ba tuổi. Nếu cậu muốn yêu đương thì vẫn nên tìm các em gái nhỏ, không nên lãng phí thời gian trên người tôi”

Hầu Hiểu chỉ cười híp mắt không nói lời nào.

Tới dưới lầu, còn không đợi tôi tháo dây an toàn, cậu ta đã kề sát lại.

Mùi nước hoa quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, xen lẫn mùi cay nồng của khói thuốc lá.

“Chị, đai an toàn bị kẹt rồi”

Ngón tay Hầu Hiểu có chút thô ráp, có lẽ là do trước kia tập thể hình cho nên không giống ngón tay vừa trắng vừa dài của Qúy Thời Dã.

Thế nhưng lúc tháo đai an toàn, lại tạo nên một cảm giác khó nói thành lời.

Khoảng cách quá gần, tôi cũng không dám động đậy.

Sau vài giây, cậu ta cởi được đai an toàn.

“Chị không mời em lên nhà uống tách trà sao?”

Trong mắt cậu ta hiện lên sự chờ mong không hề che giấu.

Có lẽ bởi nhiệt độ trong xe quá cao, cho nên sự nóng bức trên mặt tôi mãi không thể giảm xuống, gần như là chật vật mở cửa xe.

Ngoài cửa:

“Hôm nay không tiện, để lần sau đi, cảm ơn cậu!”

Sau đó liền chạy như bay lên cầu thang.

Lúc đầu tôi đã tính toán thời gian về nhà, nhưng lại vì một khúc dạo ngắn này mà chậm trễ mất 5 phút.

Tôi nhìn Qúy Thời Dã, người đang nhìn từ trên cao xuống với vẻ cao ngạo.

Một phút một lần, hay lắm. Lấy thời gian của tên đàn ông chó này, sợ là sau nửa đêm cũng không xong mất.

Đầu óc của tôi xoay chuyển nhanh chóng, liền sà vào trong lòng anh ta, giận dỗi nói:

“Anh còn tức giận với tôi! Anh có biết hôm nay tôi bị người ta quấy rối ở công ty không?”

“Bộ phận tuyển nhân sự là ai? Chắc không phải toàn bộ cặn bã trong thành phố này đều sẽ tuyển vào công ty chứ?”

Mà động tác của Qúy Thời Dã cũng dừng lại, nhíu mày:

“Ai quấy rối cô?”

Tôi không nhìn anh ta “Là trưởng nhóm marketing Vương Thành, anh ta quấy rối tôi không thành liền mắng tôi mua phòng nhờ vào tiền của cha nuôi, nói mỗi ngày tôi muốn đúng giờ tan tầm để đi về nhà quỳ liếm ông ta”

Qúy Thời Dã xoay người xuống giường cầm diện thoại lên:

Vài giây sau, đầu bên kia điện thoại kết nối.

Nghe giọng nói của anh ta khiến tôi nhịn không được mà rùng mình một cái:

“Ở bộ phận marketing có người tên Vương Thành?”

“Ừ, Ngày mai liền để anh ta thu dọn đồ cút đi, nói cho tất cả những công ty chúng ta hợp tác nếu thu nhận anh ta liền hủy bỏ hợp tác”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta quay người nói:

“Sao trước kia xảy ra loại chuyện này không nói với tôi?”

Tôi lầm bầm “ Chúng ta có quan hệ gì đâu, nói cho anh cũng được tích sự gì?”

Qúy Thời Dã im lặng, sắc mặt có chút khó coi.

Tôi đột nhiên nhớ tới câu hỏi hôm nay của Hầu Hiểu, đôi mắt cụp xuống.

“Qúy Thời Dã, đến cùng chúng ta là mối quan hệ gì? Anh rốt cuộc là muốn như nào?”

Anh ta nguyện ý ở đây cùng tôi chơi trò giam cầm, cùng tôi phát sinh vô số lần quan hệ thân mật. Nhưng từ trước tới nay đều không nói rõ mối quan hệ giữa hai người.

Có lẽ do hôm nay tâm tình của tôi không tốt lắm, nên đầu óc cũng trở nên rối bời.

Cũng có thể do Qúy Thời Dã quá nhàm chán cho nên tìm thú vui mới trên người của tôi.

Nếu như anh ta thật sự có ý với tôi, tại sao lại cùng tôi có những phát sinh không minh bạch.

Tôi vì yêu mà thiếu đi dũng khí, còn anh ta thì sao?

Là vì không thích tôi.

Cổ họng tôi bỗng nhiên đắng chát, tôi đem sợi dây xích trên người Qúy Thời Dã giật ra ném lên trên giường.

“Bây giờ anh không cần phải cho tôi câu trả lời, nếu như hai bên cùng có tình cảm vậy tôi hi vọng ngày mai lúc tan làm có thể nhìn thấy anh”

“Nếu như anh đối với tôi không có ý đó, vậy ngày mai anh liền rời đi”

Nói xong tôi liền có chút chật vật quay người ra ngoài.

Không phải tôi không muốn cùng anh ta nói rõ ràng, chỉ là mỗi lần nhìn Qúy Thời Dã trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.

Tôi không dám suy nghĩ, bên cạnh anh ta không bao giờ thiếu người theo đuổi, trong số đó không thiếu người có xuất thân tốt.

Làm sao anh ta lại thích tôi chứ?

Tôi không chịu đựng được anh ta ở trước mặt mình cự tuyệt.

Cả đêm nay, chúng tôi không ai nói một lời, căn phòng chìm vào sự im lặng vô tận.

Có đôi khi trong phòng ngủ sẽ truyền đến tiếng leng keng của dây xích bị va chạm.

Tôi một đêm không ngủ.

6

Ngày hôm sau, suốt cả một ngày trời tôi đều không có tâm trí để làm việc.

Nhưng hôm nay so với mọi hôm càng trở nên bận rộn, lãnh đạo bảo chúng tôi gọi điện cho khách hàng, một ngày nghe điện thoại quá nhiều khiến đầu tôi ong hết lên. Cho đến lúc tan tầm mới có thể thở ra một hơi.

Kéo lấy cơ thể tràn đầy mệt mỏi quay về nhà, tôi hít một hơi sâu rồi mở khóa.

Vốn muốn kéo dài thời gian trở về, nhưng mỗi giây mỗi phút lại giống như ngồi trên đống lửa.

Cuối cùng tôi vẫn quyết định quay về.

Dù sao đưa đầu cũng là một đau, rụt đầu cũng là một đau, đau dài không bằng đau ngắn.

Với cả, chắc gì Qúy Thời Dã không thích tôi chứ....

Trong những đêm khuya đó đã hai chúng tôi đã vô lần da kề da, hơi thở nóng bỏng cuốn lấy nhau, trong vòng tay ấm áp của anh ta mỗi khi cả hai đạt đến cao trào, tôi đã có cảm giác Quý Thời Dã cũng yêu mình.

Tôi nhắm mắt đi vào trong nhà.

Trong phòng khách im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Máu trong người dường như trở nên nguội lạnh, tôi ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng ngủ.

Nơi đó trống rỗng.

Chỉ còn lại chiếc xích bạc cô đơn lạnh lẽo trên giường.

Chăn gối được gấp gọn gàng, ga giường vuông vắn đến mức giống như chưa từng có người ngủ qua.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào hiện lên những hạt bụi nhỏ bay trong không khí, tôi đứng bên trong ánh sáng và bóng tối, chậm rãi đưa tay đè lên trái tim.

Kỳ lạ.

Rõ ràng không có vết thương, vì sao lại đau đớn như vậy?

Giống như một món quả bóng bị bơm phồng rồi vỡ tan, cuối cùng chỉ để lại những mảnh vỡ mất đi nhiệt độ trên đất.

Cũng tốt, trong đầu óc hỗn loạn tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh của chính mình.

Có thể ngủ với anh ta lâu như vậy, chính ra là tôi đã chiếm được món hời.

Còn muốn cái gì nữa?

Ngay từ ban đầu, chúng tôi đã không phải người cùng một thế giới.

Tôi đưa tay cầm chiếc xích bạc kia.

Dây xích đã sớm mất đi nhiệt độ, nằm trong tay tôi không khác gì cầm một cục băng.

7

Qúy Thời Dã cũng không còn xuất hiện.

Anh ta thậm chí chưa quay lại công ty, tôi cảm thấy có thể là anh ta xấu hổ nên mới tránh mặt mình.

Số điện thoại không ai bắt mắt, tôi cũng không có cách nào liên lạc với anh ta.

Nằm một mình suốt đêm trên chiếc giường anh ta đã từng ngủ trong ba tháng qua. Khi trời rạng sáng, tôi kéo tất cả phương thức liên lạc vào danh sách đen.

Dù đã cố gắng thuyết phục bản thân mình, nhưng tôi vẫn không thể nào thoát ra được.

Hóa ra những cái ôm ấm áp mỗi đêm đều là già dối.

Từ đầu đến cuối tôi giống như một tên hề, tới tận lúc này Qúy Thời Dã vẫn chưa từng thích tôi dù chỉ một chút.

Ngày mùa hè, nói mưa liền mưa, lúc vừa tan tầm trời đổ mưa lớn.

Tôi không mang dù, cũng không bắt xe mà dứt khoát đội mưa đi về.

Lúc đi ngang qua trường học, tôi nhìn thấy một đôi học sinh yêu sớm. Chàng trai đem áo khoác đồng phục cởi ra để lên đầu cô gái, hai người họ dựa vào nhau xông vào cơn mưa.

Thật đẹp, hai người lao vào cơn mưa thì gọi là lãng mạng.

Một người thì thật là ngu xuẩn.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, đến mức tôi không còn mở nổi mắt.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không ai biết nước trên mặt tôi sẽ là nước mắt hay nước mưa.

Nói đến cũng thật mất mặt, không còn là đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi. Sao vẫn còn bởi vì thất tình mà đem mình biến thành bộ dạng như vậy.

Ngay lúc tôi đang lau đi nước trên mặt, sau lưng liền truyền đến âm thanh bấm còi.

Một chiếc ô tô màu đen xuyên qua màn mưa dừng lại ở ven đường, Hầu Hiểu mặc chiếc áo hoddie màu xám, dùng tay che đầu lao xuống.

“Chị, lên xe”

8

Sau khi lau tóc bằng chiếc áo nỉ Hầu Hiểu đưa cho, tôi nhìn logo phía trên rồi trầm mặc.

Nếu tôi nhớ không lầm, tháng trước tại cửa hàng tôi đã nhìn thấy chiếc áo này.

Chiếc áo hoddie kẻ sọc LV giá 17.000 tệ, bằng với hai tháng lương văn phòng của tôi.

Tôi một lời khó nói hết nhìn Hầu Hiểu cởi trần:

“Cậu biết chiếc áo này bao nhiêu tiền không?”

Cậu ta liếc qua “Không biết, đầu tuần về nhà nhiệt độ hạ thấp cho nên tiện tay mua ở cửa hàng”

Đúng là kẻ có tiền!

Có thể tiện tay đi qua cửa hàng cầm cái áo LV 17.000 tệ, mà tôi cầm một bộ bình thường còn phải xem xét giá thành!

“Chị khóc à?”

Cậu ta lơ đãng liếc tôi một cái, khóe môi vốn đang nhếch lên liền hạ xuống.

“Ai bắt nạt chị?”

Tôi cười khổ “ Không có, không có ai bắt nạt tôi”

“Chỉ là thất tình thôi”

Nghĩ một lúc tôi lại nói “ Cũng không tính là thất tình, xem như là thổ lộ bị từ chối đi”

Hầu Hiểu không nói chuyện.

Một lúc sau cậu ta đưa tay xoa đầu tôi.

“Là anh ta không có phúc khí”

“Chị, chị lấy đồ trong túi quần của em đi” Cậu ta đột nhiên nói:

Bên trong túi quần của cậu ta căng phồng như cất giấu cái gì đó, tôi có chút xấu hổ, cố gắng không đụng vào cậu ta.

Từ trong túi lấy ra được một chiếc hộp Cartier nhỏ.

Mở ra xem là một sợi dây chuyền bạch kim có mặt Trinity phía trên khảm một viên kim cương nhỏ, tinh xảo lại xinh đẹp.

“Ngày đó đi xem cảm thấy rất thích hợp với chị, xương quai xanh của chị rất đẹp, đeo dây chuyền khẳng định đẹp mắt”

Trong mắt cậu ta mang theo ý cười.

Tôi giật mình:

“Không được không được, cái này quá đắt, tôi không thể nhận”

“Coi như là cảm ơn chị những ngày qua đã tận tình hướng dẫn, đừng từ chối em. Ngày mai em sẽ phải từ chức để quay về trường học”
Tôi giật mình.

Cuối cùng vẫn là đưa chiếc dây chuyền đó cho cậu ta.

“Tâm ý của cậu tôi xin nhận, nhưng dây chuyền thì không cần”

“Vậy sau này... cậu còn quay lại không?”

Lời vừa nói ra liền phát hiện câu hỏi của mình có chút ngu ngốc.

Công tử giống như Hầu Hiểu, trong nhà khẳng định là có sản nghiệp cần gì phải đến công ty người khác làm công.

Qủa nhiên, cậu ta nhìn tôi.

“Chị là không nỡ sao? Nhưng sau khi tốt nghiệp em sẽ phải quay về nhà làm, về sau sẽ không tới Hoa Nghiệp nữa”

“Đúng vậy” Tôi có chút buồn phiền.

Thời gian ở cùng Hầu Hiểu rất vui vẻ, cậu ta là tuýp người có thể đem lại năng lượng hạnh phúc cho người khác. Nghĩ đến sau này sẽ không còn gặp nữa, trong lòng liền có chút khó chịu.

“Nhưng sau này em sẽ tới tìm chị chơi” Cậu ta nhìn tôi.

Dưới lầu, Hầu Hiểu đưa tôi tới hành lang.

Tôi vừa muốn đi, cậu ta liền gọi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Hầu Hiểu đem chiếc dây chuyền trong túi ra nhẹ nhàng đeo lên cổ tôi.

Sợi dây chuyền không quá dài, cho nên tư thế đeo gần giống với ôm. Thân trên của Hầu Hiểu vẫn để trần, nhìn nước mưa thuận theo đường cơ bắp rõ nét trượt xuống.

Chỉ trong nháy mắt, trái tim tôi như ngừng đập.

Bên ngoài bị ngăn cách bởi trời mưa lớn, phía bên trong chỉ còn lại hai người đang đối mặt với nhau.

“Chị, em....”

Lời nói của cậu ta bị cắt ngang bởi một giọng nói sắc bén:

“Hai người đang làm gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play