Hôm nay Bạch Trân hẹn bạn bè đi xem triển lãm, thấy thời gian không sai biệt lắm, chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, bà dặn dò Úc Vi Tinh ở chung với Tần Hành Hàn thật tốt, dẫn hắn đi dạo xung quanh, lại nói với Tần Hành Hàn: "Đừng vội đi như vậy, buổi chiều dì làm bánh đậu tuyết miên (tuyết miên đậu sa) cho con, trước kia con thích ăn nhất, còn nhớ rõ trước kia mỗi lần chị Hinh làm, con đều vây quanh bên cạnh chị ấy, muốn ăn miếng đầu tiên."
•Bánh đậu tuyết miên (tuyết miên đậu sa):
Bà giống như nhớ lại chuyện thú vị, ý cười càng nồng đậm hơn, "Lúc chị ấy dạy con làm món tráng miệng này, con nhanh chóng cầm ghế ngồi ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm chị Hinh không chớp mắt, cách vài phút lại hỏi một câu 'Mẹ ơi, xong chưa'..."
Mười mấy năm nay, Tần Hành Hàn ngày đêm chìm trong ác mộng, dung nhan dịu dàng của mẹ sớm đã mơ hồ, biến thành bộ dáng tử thi dữ tợn đáng sợ, những ký ức ấm áp kia, hắn cũng đã nhớ không ra, nhưng nghe thấy Bạch Trân nhắc tới, ký ức phai màu bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Mẹ rất đẹp, bà rất thích cười, cười lên sẽ nheo mắt lại, bà sẽ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của mình ... Hắn thậm chí còn nhớ ánh nắng mặt trời chiếu vào nhà bếp ngày hôm đó ấm áp như thế nào.
Rũ mắt xuống, Tần Hành Hàn bưng trà trước mặt lên, nương theo tư thế uống nước ngăn trở biểu cảm của mình.
Buông chén rỗng ngẩng đầu, hắn đã đem biểu cảm thu liễm sạch sẽ, "Được, con chờ dì Bạch trở về."
Bạch Trân gật gật đầu, lại nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của con trai, ôm album ảnh rời đi.
Úc Vi Tinh ngồi bên cạnh Tần Hành Hàn, cậu không bỏ qua bi thương và nhớ nhung vừa rồi lóe lên trên mặt Tần Hành Hàn.
Cậu cũng từng mất đi, hiểu được loại tâm trạng này.
Nhưng loại cảm xúc này, sẽ không có cách nào nói với người khác, mặc dù người có kinh nghiệm tương tự, gặp phải cũng không nhất định giống nhau, tựa như cậu và Tần Hành Hàn.
Đâu có sự đồng cảm thực sự trên thế giới?
"Hôm nay anh có nghỉ ngơi không?" Úc Vi Tinh thay đổi một đề tài khác.
Cậu cũng không muốn đi đào bới nỗi khổ của Tần Hành Hàn, điều này cũng không có gì phải tò mò, nếu có một ngày, Tần Hành Hàn nguyện ý nói cho cậu biết những khổ sở và khổ cực kia, cậu sẽ yên lặng nghe.
"Ừm, hôm nay chủ nhật."
Úc Vi Tinh mới nhớ ra, đúng vậy, hôm nay là cuối tuần.
"Chúng ta đi dạo quanh đó?" Úc Vi Tinh nói, "Cách bên này không xa có một ngọn núi, không tính là quá cao, phong cảnh trên núi không tệ, rất thích hợp đi dạo."
Tần Hành Hàn không từ chối, "Được."
Từ biệt thự đến chân núi vẫn có chút xa, Úc Vi Tinh vào nhà lấy chìa khóa xe, lái xe ra ngoài.
Xe vòng ra khỏi khu biệt thự không lâu, rẽ vào một con đường phụ, kiến trúc hai bên từ cao ốc đổi thành nhà ở cũ kỹ, vì thông gió, cửa sổ xe mở ra một khe nhỏ, tiếng người ồn ào náo nhiệt cuồn cuộn truyền vào.
Úc Vi Tinh khoác tay lái, nói chuyện với Tần Hành Hàn, "Tối hôm qua ngủ ngon không?"
Ánh mắt Tần Hành Hàn từ quang cảnh ngoài cửa sổ xe thu lại, "Rất ngon."
Úc Vi Tinh nghiêng đầu, "Thật sao?"
Tần Hành Hàn nhẫn nại, "Thật."
Hắn thật sự không gạt người, có lẽ Úc gia thật sự quá ấm áp, cha mẹ ân ái, anh em hòa thuận, hắn phảng phất nhìn thấy ngôi nhà trước đây, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Tối hôm qua tuy rằng hắn ngủ muộn, nhưng hiếm khi không bị ác mộng quấy nhiễu, vừa ngủ đến hừng đông.
"Vậy là tốt rồi, em còn lo anh sẽ lạ giường, ngủ không ngon." Úc Vi Tinh mỉm cười với hắn, ánh mắt nhìn về phía trước, thấy có ông lão muốn băng qua đường, cậu giảm tốc độ, chờ người qua, mới tăng tốc.
Xe chạy đến chân núi thì không thể đi lên nữa, dừng xe ở bãi đỗ xe, hai người cùng nhau xuống xe.
Hôm nay là cuối tuần, người dân ở đây nhiều hơn bình thường, nhưng cũng không nhiều, dự án leo núi này, không phải ai cũng thích.
Úc Vi Tinh mua hai chai nước, chia một chai cho Tần Hành Hàn, quay đầu lại nhìn thấy một quầy hàng nhỏ bán đồ chơi, cậu đi qua, mua một khẩu súng bong bóng màu hồng nhạt.
Tần Hành Hàn nhìn thấy súng bong bóng trong tay cậu, sững sờ qua đi, trên mặt hiện ra khó hiểu.
Úc Vi Tinh cười tủm tỉm, "Cái này rất thú vị."
Nói xong, cậu ấn công tắc, họng súng phun ra một chuỗi bong bóng, dưới ánh mặt trời, hiện ra màu cầu vồng mộng ảo, chúng chậm rãi bay lên bầu trời.
Đi đến bên cạnh Tần Hành Hàn, cậu lấy điện thoại ra, ống kính hướng về phía những bong bóng kia, chụp một bộ ảnh, lại chia sẻ cho Tần Hành Hàn xem.
Tần Hành Hàn rũ mắt, lại chỉ nhìn lướt qua màn hình, lực chú ý nhanh chóng rơi vào trên người Úc Vi Tinh.
Bọn họ ở quá gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên tóc Úc Vi Tinh, mùi chanh rất nhạt.
Yết hầu Tần Hành Hàn lăn qua lăn, đối với chuyện mình không hiểu sao lại chú ý mùi tóc của Úc Vi Tinh cảm thấy không biết phải làm sao, hắn lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với Úc Vi Tinh.
"Đi thôi." Hắn nói.
Úc Vi Tinh không nhận ra hắn không đúng, thu lại súng bong bóng, "Được."
Ngọn núi này không cao, đường núi cũng không dốc đứng, ven đường có dòng suối có hoa cỏ nở rộ, vừa đi vừa thưởng thức, từ từ nhàn nhàn, cũng sẽ không mệt.
Đến giữa sườn núi, Úc Vi Tinh phát hiện trên cành cây cách đó không xa có hai con sóc đang đứng, cậu vội vàng kéo tay áo Tần Hành Hàn, tiến đến bên tai hắn, hạ thấp giọng phấn khích nói: "Mau nhìn xem, có sóc."
Cậu hoàn toàn không có sức đề kháng với động vật nhỏ có lông.
Lỗ tai bị một trận hơi nóng phất qua, Tần Hành Hàn dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Úc Vi Tinh đang ở gần trong gang tấc, một lúc lâu sau mới giương mắt, theo hướng ngón tay Úc Vi Tinh nhìn qua.
Hai con sóc không sợ người, được vây xem, chúng vẫn còn trên tàng cây, hai chân trước cầm quả thông, ăn vui vẻ.
Úc Vi Tinh ngửa mặt lên, say sưa nhìn hơn 10 giây, cuối cùng mới lôi kéo Tần Hành Hàn rời đi, không quấy rầy chúng nó ăn cơm.
Nửa giờ sau, họ lên đỉnh núi.
Lúc bọn họ đến, bầu trời xanh thấu triệt, không có một tia mây trắng che khuất, ánh mặt trời rực rỡ chói mắt, nhưng ánh mặt trời mùa đông cũng không nóng bức, cùng gió mát trên núi, ngược lại mười phần thoải mái.
Úc Vi Tinh tìm một tảng đá lớn trên đỉnh núi, cùng Tần Hành Hàn đi lên ngồi xuống, mắt nhìn thấy, là bầu trời xanh thẳm rộng lớn. Là cây cối tươi tốt; Là một thành phố nhộn nhịp, náo nhiệt. Phong cảnh rất đẹp, tâm trí dường như cũng theo tầm nhìn, mở ra.
Gió núi thổi bay tóc cậu, tóc mái phất về phía sau, lộ ra mặt mày tinh xảo, đôi mắt trong suốt phản chiếu ánh mặt trời, nhìn về phía Tần Hành Hàn, "Tâm trạng tốt hơn chưa?"
Tần Hành Hàn nhìn phương xa, tâm trạng bình tĩnh trước nay chưa từng có, nghe vậy, hắn chậm rãi quay đầu, cùng Úc Vi Tinh nhìn nhau, khóe môi gợi lên độ cong rõ ràng, "Ừm."
"Em phát hiện?" Hắn hỏi.
"Em nhìn thấy."
Dừng một chút, Úc Vi Tinh nói: "Xin lỗi, mẹ em..."
"Không liên quan gì đến dì Bạch." Tần Hành Hàn cắt ngang lời của cậu, "Ngược lại, tôi muốn cảm ơn dì Bạch."
Nếu như không có Bạch Trân nhắc tới, hắn sẽ không dám nghĩ đến mẹ nữa, cũng không nhớ nổi dung nhan của bà.
Mà hôm nay, cuối cùng hắn cũng đem dáng vẻ của mẹ từ sâu trong trí nhớ một lần nữa tìm về, bà không còn là dáng vẻ bị thiêu cháy nữa, không còn dữ tợn bò về phía hắn, muốn hắn báo thù... Rõ ràng bà yêu hắn, thương hắn như vậy.
Là chính hắn bị ác mộng quấy nhiễu, là chính hắn lún sâu vào quá khứ, thế nào cũng không ra được.
"Tôi rất vui, mẹ tôi có một người bạn như dì Bạch." Cũng may thay, đêm đó hắn đã đến công viên, nơi hắn gặp Úc Vi Tinh.
......
Ngồi ở đỉnh núi nửa giờ, bọn họ nhanh chóng xuống núi. Xuống núi so với lên núi dễ hơn, không đến 20 phút, bọn họ đã đến giữa sườn núi.
Úc Vi Tinh đột nhiên nhớ ra súng bong bóng màu hồng nhạt của cậu, lấy từ trong ba lô ra, "Chờ đã, chúng ta đến đình bên kia ngồi một lúc, em muốn chơi."
Tần Hành Hàn liếc mắt nhìn súng bong bóng, tầm mắt chuyển trở lại trên mặt Úc Vi Tinh, thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cậu, không khỏi mỉm cười, "Được."