Tần Hành Hàn đã sớm không nhớ rõ bọn họ, nghe tên xong cũng không nhớ.
Lâm Kha hỏi: "Ngài có muốn gặp họ không?"
Tần Hành Hàn: "Lái xe."
Lâm Kha nghe vậy, khởi động xe một lần nữa, muốn đạp chân ga, đối phương đại khái cũng biết bọn họ muốn đi, bỗng nhiên trực tiếp nhào vào mui xe, gắt gao bám lấy, tư thế kia cực kỳ không sợ chết.
Lâm Kha "..."
"Tần tổng, tôi xuống xe đuổi bọn họ đi?" Y quay đầu lại dò hỏi.
Tần Hành Hàn liếc nhìn người đàn ông trung niên nằm trên mui xe, ánh mắt chuyển hướng, rơi vào người thanh niên đội mũ đeo khẩu trang đứng bên cạnh gã, trang phục này, làm cho hắn nhớ đến Úc Vi Tinh ngụy trang sáng nay, đột nhiên hỏi: "Bọn họ là ai?"
Lâm Kha mới phát hiện ông chủ nhà mình căn bản không nhớ rõ bọn họ, y nhanh chóng đem thân phận và những chuyện họ từng làm nói một lần, bao gồm tin đồn nhằm vào Úc Vi Tinh, bắt nạt nghệ sĩ cùng công ty, nhằm vào nữ diễn viên đối thủ... Quá nhiều.
"...... Ngài cảm thấy phẩm tính của anh ta không tốt, sau đó đình chỉ hợp tác với quản lý Vệ Tồn, còn rút vốn một bộ phim có Vệ Tồn tham gia, công ty Vệ Tồn biết anh ta đắc tội ngài, vì tỏ thái độ, đem anh ta giấu đi."
Nghe xong, cuối cùng Tần Hành Hàn cũng từ trong góc lột ra ký ức liên quan đến bọn họ, nhưng một nghệ sĩ quá khích bị tuyết tàng thêm người quản lý, làm sao có thể biết địa chỉ của hắn?
"Tôi gặp bọn họ." Tần Hành Hàn nói.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tần Hành Hàn cũng không xuống xe, chỉ mở cửa sổ xe xuống, Lâm Kha hiểu rõ, xuống xe nhắc nhở người đàn ông còn đang kiên trì bám mui xe.
"Tần tổng bảo các người qua nói chuyện."
Vương Hàn vừa nghe, nhanh chóng bò dậy, nhanh chóng chỉnh đốn lại hình tượng, dẫn Vệ Tồn đi đến bên cửa xe, treo nụ cười nịnh nọt, "Tần tổng, chúng tôi đến xin lỗi, xin ngài cho chúng tôi vài phút là được rồi..."
Tần Hành Hàn ngắt lời gã, hỏi: "Ai nói cho các người chỗ này?"
Vương Hàn không dám nói ra tên đối phương, tròng mắt đảo qua, nói dối rất rõ ràng: "Tôi tra được địa chỉ của ngài trên mạng."
Tần Hành Hàn quay mặt lại, cười như không cười, "Trên mạng?"
Vương Hàn chần chờ một giây, cuối cùng đáp án vẫn không thay đổi: "Đúng vậy."
"Lâm Kha" Tần Hành Hàn lạnh lùng phân phó, "Báo nguy, mời cảnh sát đến."
Vương Hàn giật mình, sao lại phải báo cảnh sát, nếu được đưa đến cục cảnh sát, Vệ Tồn thật sự không còn cách nào xoay người nữa, vội vàng mở miệng thẳng thắn: "Là Trần Thiếu Sính."
Tần Hành Hàn nghe được tên, bỗng nhiên cười, ánh mắt lại hoàn toàn trầm xuống, đen nhánh lạnh băng.
Vương Hàn bị hắn bộc phát ra âm lãnh dọa sợ, hàn ý từ đuôi thoát ra, dạ dày nặng trịch rơi xuống đất, da gà nổi lên bò đầy cánh tay, "Tần, Tần tổng?"
Cuối cùng Tần Hành Hàn nhìn thẳng vào gã, "Mang nghệ sĩ của anh rời đi, làm sai chuyện, dù sao cũng phải trả giá đắt."
Biểu cảm Vương Hàn biến đổi, vội vội vàng vàng bám cửa xe nói: "Ngài Tần, là bọn tôi sai, bọn tôi không nên nhằm vào Úc Vi Tinh, xin ngài cho bọn tôi một cơ hội."
Gã lại túm lấy Vệ Tồn, kéo khẩu trang của gã xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm tinh xảo, "Cậu cũng mau xin lỗi!"
Giọng Vệ Tồn mềm mại, điềm đạm đáng thương nói: "Tần tổng, tôi sai rồi, ngài muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được, chỉ cầu ngài cho tôi một con đường sống, mẹ tôi sinh bệnh, ba chỉ là công nhân bình thường, tôi rất cần tiền, cầu xin ngài."
Lâm Kha ở một bên nghe: "..."
Đây đâu phải xin lỗi, muốn làm cái gì nữa.
Lời xin lỗi nào mà tự kể khổ?
Thiếu niên, tôi khuyên anh không nên nghĩ đến chuyện bò giường, nhiều năm như vậy cũng không có một người nào thành công, hơn nữa có mấy người còn trực tiếp bị đưa vào cục cảnh sát, tiếp nhận quyền giáo dục cần thiết.
Mặt Tần Hành Hàn không chút thay đổi nhìn anh ta, "Nghèo?"
Sóng mắt Vệ Tồn lưu chuyển, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, muốn rơi cũng không được, phối hợp với mặt anh ta, nhìn rất đáng thương, đáng tiếc anh ta đáng thương cũng đem mị nhãn vứt nhầm người.
Tần Hành Hàn thu lại tầm mắt, giọng điệu rất lạnh nhạt, "Nếu anh nói nhà anh rất nghèo, vậy như anh mong muốn."
Không để ý đến bọn họ nữa, Tần Hành Hàn khép lại cửa sổ xe.
Lâm Kha trào phúng nhìn Vệ Tồn, nghĩ thầm anh đúng là không biết đủ, không biết ba mẹ anh biết bọn họ phá sản là do anh, có thể đem anh đuổi ra ngoài không.
Hắc, cơ mà thủ đoạn của ông chủ nhà mình đối với người cố gắng leo giường lại thăng cấp, lần này biến thành "trời lạnh rồi cho Vệ thị phá sản đi".
Ừm, cuối cùng cũng phù hợp với thiết lập tổng tài bá đạo.
Lâm Kha ở trong lòng tự mình xướng xong vở tuồng, cảm thấy mỹ mãn, một lần nữa trở lại xe.
Vệ Tồn nghe xong lời Tần Hành Hàn nói không kịp phản ứng, sững sờ hồi lâu, thẳng đến khi xe khởi động, anh ta mới chợt hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tần Hành Hàn, kinh hãi biến sắc, cất bước liều mạng đuổi theo xe.
Nhưng mà anh ta làm sao có thể đuổi theo lên xe, không chạy được bao xa, đã bị bỏ lại phía sau.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, môi run rẩy, nghĩ đến chuyện gia đình sẽ bởi vì mình mà gặp tai ương, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Vương Hàn nâng một bụng thịt mỡ, chạy đến thở hồng hộc, gã đưa tay muốn đỡ Vệ Tồn, lại bị Vệ Tồn đánh rớt, Vệ Tồn bụm mặt, khóc thật, "Xong rồi..."
......
Lâm Kha nhìn ông chủ nhà mình từ gương chiếu hậu, "Chuyện này là do Trần Thiếu Sính tự làm, hay là Tần Dương bảo anh ta làm?"
Tần Dương là con trai thứ hai của Tần Hướng Lan, Trần Thiếu Sính là cậu út của hắn ta.
"Đều như nhau."
"Vậy..." Lâm Kha vừa nói một chữ, đã nghe thấy Tần Hành Hàn nói: "Xem ra vẫn để bọn họ sống quá tốt."
Tần Hành Hàn rũ mắt, đè đốt ngón tay, nhẹ nhàng bâng quơ tiếp tục: "Đã như vậy, đưa bọn họ đến đoàn tụ với mẹ con, anh chị em của bọn họ đi."
Lâm Kha nuốt xuống lời muốn nói, đáp một tiếng, "Vâng."
Xem ra tư liệu trong tay hắn vẫn còn tác dụng.
—
Úc Vi Tinh nghỉ ngơi hai ngày ở nhà, Chu Lẫm liền mang công việc tìm đến cửa.
"Đại ngôn? Thật hay giả?" Úc Vi Tinh kinh ngạc không thôi. Thanh danh hiện tại của cậu, thế mà sẽ có công ty tìm cậu làm đại ngôn sản phẩm?
"Đúng, đại ngôn."
Chu Lẫm nhìn cậu, có chút chần chờ.
Thấy gã muốn nói lại thôi, Úc Vi Tinh hỏi: "Làm sao vậy?" Dừng một chút, "Không phải hàng giả hàng nhái đấy chứ?"
Chu Lẫm không nói gì, liếc cậu một cái, "Cậu xem anh giống đầu bị cửa kẹp sao?"
Úc Vi Tinh Tử cẩn thận nghiên cứu đầu gã một lượt, cảm khái nói: "Lúc anh còn bé, chắc chắn người nhà của anh giúp anh điều chỉnh tư thế ngủ rất vất vả."
Có thể đem đầu ngủ tròn như vậy, người nhà tuyệt đối không thể không có công.
Chu Lẫm: "..."