Úc Vi Tinh mang theo Tần Hành Hàn đến phòng cho khách, sau khi đẩy cửa ra, nói với hắn: "Bên trong là một căn phòng nhỏ, phòng vệ sinh, phòng tắm có hết, dáng người của anh không khác gì anh trai em, anh đi tắm trước, em đi tìm anh trai em lấy một bộ đồ ngủ, anh ấy có một bộ đồ mới chưa dùng, anh không cần lo lắng."

  Tần Hành Hàn rũ mắt nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Phiền em."

  "Không phiền." Úc Vi Tinh ngẩng mặt lên cười với hắn, đôi mắt cong cong, so với trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời ngoài cửa sổ còn đẹp hơn.

  ......

  Úc Vi Tinh rất nhanh đã lấy xong quần áo trở về, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Tần Hành Hàn còn đang tắm rửa, cậu gõ cửa hai lần, "Em để quần áo ở cửa."

  Tiếng nước bỗng dừng lại, Tần Hành Hàn đáp: "Được."

  Úc Vi Tinh thấy hắn đồng ý, buông quần áo xuống rời đi.

  Cậu cũng chuẩn bị đi tắm.

  Bồn tắm thả đầy nước, Úc Vi Tinh cởi quần áo bước vào trong, cả người chìm trong nước ấm, cậu thoải mái thở ra, đặt tay lên mép bồn, nhắm mắt dưỡng thần.

  Ánh đèn phòng tắm sáng ngời, gương cách đó không xa phản chiếu dung nhan xinh đẹp của cậu, còn có dấu vết xanh xanh tím tím trên người cậu -- do trong luyện tập ở đoàn làm phim bị ngã hoặc bị kiếm đánh trúng.

  Làn da cậu trắng, lại mềm, rất dễ để lại dấu vết.

  Ngâm hơn mười phút, nước ấm dần dần biến lạnh, Úc Vi Tinh đứng lên, lại dùng vòi hoa sen rửa sạch bọt, vớt khăn tắm lau khô thân thể, mặc đồ ngủ, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.

  Vừa đến cửa, cậu lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu đi đến mở cửa.

  Nhìn thấy Tần Hành Hàn đang chờ ở ngoài cửa, cậu chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển đến mái tóc nửa khô của hắn, bừng tỉnh, "Muốn máy sấy tóc à?"

  "Không phải, tôi muốn mượn bộ sạc, điện thoại hết pin." Tần Hành Hàn nói xong, ánh mắt dừng ở cánh tay Úc Vi Tinh đang nâng lên -- áo ngủ của cậu rộng thùng thình, vừa giơ tay lên, tay áo nhanh chóng rơi xuống, chất đống ở khuỷu tay, lộ ra màu xanh tím phía trên.

  Đôi mắt của hắn khẽ nhíu lại, hỏi: "Tay em bị sao vậy?"

  "Tay?" Úc Vi Tinh nhất thời không hiểu.

  Cậu xoay mặt nhìn tay mình, một giây sau mới phản ứng lại, đưa tay đến trước mặt, "Anh nói là những dấu vết này sao?"

  "Ừm, " Tần Hành Hàn hỏi, "Sao lại bị thương?"

  Loại màu xanh tím này, ai không biết sẽ hiểu lầm nghĩ đến một ít chuyện ái muội.

  "Lúc luyện tập có vài động tác có độ khó cao khó tránh khỏi té ngã, ngã nhiều sẽ quen." Úc Vi Tinh hời hợt nói xong, cười cười với hắn, "Anh vào đi, em lấy bộ sạc cho anh."

  Tần Hành Hàn đi theo phía sau cậu, "Có bôi thuốc không?"

  "Có."

  Một trước một sau đi vào phòng, Úc Vi Tinh lấy bộ sạc ra đưa cho Tần Hành Hàn, lại mang khăn mặt tìm máy sấy tóc, đưa lưng về phía Tần Hành Hàn nói: "Vừa hay anh đến, đợi tí nữa giúp em một việc, anh giúp em bôi thuốc, trên lưng em không với tới được, vốn đang định..."

  Lấy máy sấy tóc ra, cậu quay đầu lại nhìn Tần Hành Hàn, "Tính" hai người đang muốn nói ra miệng, đột nhiên nhớ ra tính hướng của mình và lịch sử đen từng quấn quýt Tạ Vũ Khiêm, vội vàng đổi giọng giải thích, "Em không có ý khác, chủ yếu là người nhà em quá quan tâm em, nhìn thấy những vết này nhất định sẽ đau lòng, mà anh lại đến, vừa hay thuận tiện."

  Cậu đứng dậy, xoay người nhìn Tần Hành Hàn, chân thành nói: "Anh đừng hiểu lầm."

  "Anh không hiểu lầm." Tần Hành Hàn cười khẽ một tiếng, nói, "Em sấy khô tóc trước, tôi sẽ giúp em."

  Úc Vi Tinh lại nhìn hắn vài giây, thấy vẻ mặt hắn tự nhiên, ánh mắt hắn cũng nhàn nhạt, quả thật không suy nghĩ quá nhiều, thở phào nhẹ nhõm, cầm máy sấy tóc đi sấy tóc.

  Tóc sấy khô, cậu xoay tay đưa máy sấy tóc qua, "Anh cũng thổi một chút đi."

  Tần Hành Hàn không nhận máy: "Không cần, đã sắp khô rồi."

  Được rồi.

  Úc Vi Tinh cất máy sấy tóc, lấy thuốc mỡ ra, lại chạy ra đóng cửa phòng lại.

  Lúc này Úc Vạn Lý và Bạch Trân đã ngủ, nhưng Úc Dạ Bạch còn chưa, tuy phòng của y ở lầu hai, nhưng cũng có khả năng sẽ đi lên.

  Trở về phòng, Úc Vi Tinh liền cởi áo, nằm sấp trên giường, nghiêng mặt dán lên cánh tay, thoải mái.

  Mặc dù Tần Hành Hàn cũng không có hiểu lầm, cũng không có ảo tưởng khác đối với Úc Vi Tinh, nhưng khi hắn nhìn thấy thân thể Úc Vi Tinh, vẫn có lúc thất thần.

  Người là động vật nhìn bề ngoài, hắn cũng không ngoại lệ.

  Úc Vi Tinh Tinh trắng sáng, làn da nhẵn nhụi, ngoại trừ những vết xanh tím chướng mắt kia, không tìm thấy một chút khuyết điểm, cơ bắp hơi mỏng bao trùm, khiến cậu tuy gầy, lại không chút yếu, có lực lượng mỹ cảm. Vòng eo cậu rất nhỏ, hõm eo lõm vào, tính mỹ cảm dụ hoặc, xuống chút nữa...

  Xuống chút nữa bị quần chặn lại, Tần Hành Hàn cũng đúng lúc thu lại tầm mắt.

  Không hiểu sao hắn cảm thấy cổ họng có chút ngứa.

  Rũ mắt xuống, hắn đi đến mép giường ngồi xuống, bóp một ít thuốc mỡ lên ngón tay, đặt ở lòng bàn tay xoa đều, sau đó phủ lên lưng Úc Vi Tinh.

  Tần Hành Hàn nhìn cách dùng thuốc mỡ ở phía trước, ghi là xoa bóp càng có lợi cho việc hấp thu... Hắn có chút chần chờ, bàn tay dán lên lưng Úc Vi Tinh vẫn dùng chút lực, không thuần thục mà xoa bóp lên.

  Bất ngờ không kịp đề phòng bị động tác của hắn làm kinh hãi, lại đau xót, Úc Vi Tinh không nhịn được "tê" một tiếng.

  "Rất đau?"

  "Không." Tay Úc Vi Tinh bị đến gối tê dại, cậu dứt khoát vớt một cái gối đầu, nửa khuôn mặt chìm ở bên trong, giọng nói có chút nhỏ, "Chỉ là chưa kịp chuẩn bị, em tưởng anh chỉ bôi."

  Xoa bóp càng có thể làm thuốc mỡ thẩm thấu đi vào, có lợi cho hấp thu, nhưng cậu không có ý nhắc nhở Tần Hành Hàn chuyện này, dù sao động tác xoa bóp so với đơn giản bôi thuốc lên mập mờ hơn rất nhiều.

  Lúc đoàn làm phim Chu Lẫm bôi thuốc cho cậu, cậu cũng không để Chu Lẫm xoa bóp, cũng bắt đầu đi bệnh viện, bác sĩ bôi thuốc cho cậu, làm mẫu một lần.

  Tần Hành Hàn bị những lời này nói đến dừng tay lại, chần chờ có nên tiếp tục không.

  Úc Vi Tinh nhận ra sự chần chờ của hắn, đoán được hắn bởi vì lời nói của mình mà băn khoăn, quay đầu lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười với hắn, "Tiếp tục đi, em chuẩn bị sẵn sàng rồi."

  Dù sao phía trước đã xoa, xoa cũng được.

  Tần Hành Hàn đem tay trở lại: "Ừm."

  Tần Hành Hàn tiếp tục xoa bóp, tay từ trên chậm rãi đi xuống, lúc đến eo, không biết đụng phải chỗ nào, thân thể Úc Vi Tinh run lên, bỗng nhiên cười đến không dừng lại được, tiếp theo lăn sang bên cạnh, né tránh tay hắn.

  Cậu nói chuyện cười không ngừng, giải thích: "Em sợ ngứa."

  Ngẫm lại, lại nói: "Như vậy được rồi, cảm ơn."  Tần Hành Hàn nói một câu "Không khách khí", từ tủ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy lau sạch thuốc mỡ trên tay, cầm lấy bộ sạc, "Vậy tôi đi đây."

  Úc Vi Tinh từ trên giường đi xuống, cầm quần áo muốn mặc, bị ngăn lại.

  "Trước đừng mặc quần áo, thuốc mỡ còn chưa khô hết, " Tần Hành Hàn lại nhìn trước ngực cậu, phía trên cũng có một ít chỗ cần bôi thuốc, "Em tiếp tục bôi thuốc đi."

  ......

  Tần Hành Hàn trở lại phòng cho khách, sau khi sạc điện thoại, phủ thêm áo khoác, mở cửa đi đến ban công.

  Tháng 11 thành phố D đã rất lạnh, ban ngày có mặt trời tốt hơn một chút, vào ban đêm, nhiệt độ giảm thẳng, khô lại lạnh.

  Nhưng loại lạnh này, là loại Tần Hành Hàn cần.

  Đứng trong gió lạnh hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đem dáng vẻ vừa rồi của Úc Vi Tinh trong đầu xua tan sạch sẽ.

  -

  Úc Vi Tinh ở đoàn làm phim huấn luyện hai tháng, cuối cùng về đến nhà, khó có được chút phóng túng, ngủ một giấc rồi tự động tỉnh dậy, lúc mở mắt ra, đã sắp 9 giờ.

  Cậu vội vàng đứng lên, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, sau đó vội vàng đi xuống lầu.

  Chị Tô đang định lên lầu dọn dẹp, thấy bước chân vội vã của cậu, hỏi: "Em đi đâu đấy?"

  Úc Vi Tinh dừng lại trả lời: "Không đi đâu."

  Lại nhanh chóng hỏi: "Tần Hành Hàn đi chưa?"

  Chị Tô cười, nói với cậu, "Chưa đâu, ngài Tần đang cùng phu nhân ở trong vườn hoa nói chuyện phiếm. "

  "Em có muốn ăn sáng không?"

  Biết Tần Hành Hàn còn chưa đi, Úc Vi Tinh cũng không vội, "Cho em một cốc sữa đậu nành đi."

  "Được, em chờ một chút."

  Chị Tô buông máy hút bụi đi vào phòng bếp, Úc Vi Tinh chậm lại bước chân, đi đến phòng khách, từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài: Trong đình hoa viên, Bạch Trân và Tần Hành Hàn ngồi cùng một chỗ nói chuyện, Kẹo Dẻo ở cách đó không xa cắn đồ chơi xương chơi với đồ chơi, Hoa Điểm Điểm lười biếng liếm lông trên xích đu.

  Rất nhanh chị Tô đã trở lại, đưa sữa đậu nành cho Úc Vi Tinh, "Còn muốn cái gì khác không?"

  "Không cần, chị bận thì cứ đi đi."

  Chị Tô gật gật đầu, xoay người rời đi, cầm máy hút bụi đi lên lầu.

  Úc Vi Tinh bưng sữa đậu nành, uống từng ngụm từng ngụm, ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh trong suốt nghiêng nghiêng chiếu vào, cậu tắm trong ánh mặt trời mùa đông ấm áp, vừa ấm áp vừa thoải mái.

  Bạch Trân và Tần Hành Hàn phát hiện cậu, xa xa nhìn về phía cậu, Bạch Trân vẫy vẫy tay với cậu.

  Tuy rằng bọn họ không nhất định có thể nhìn thấy, nhưng Úc Vi Tinh vẫn cười sáng lạn. Uống hết sữa đậu nành trong cốc, cậu vào bếp rửa cốc xong, lại lên lầu tìm một cái áo khoác mặc vào, đẩy cửa ra cũng đi đến vườn hoa.

  "Mẹ, Tần Hành Hàn, hai người đang nói chuyện gì?" Đi vào đình, Úc Vi Tinh chọn chỗ trống ngồi xuống, mở miệng hỏi.

  Bạch Trân rót cho cậu một tách trà, lại đẩy bánh ngọt trên bàn về phía cậu, cười nói: "Hành Hàn đang hỏi mẹ chuyện khi con còn bé, mẹ vừa cho nó xem ảnh."

  Úc Vi Tinh sửng sốt, lúc này mới phát hiện bên tay Bạch Trân đặt một quyển album.

  Trước đó cậu đã xem qua, tất cả đều là ảnh chụp "Úc Vi Tinh", từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả việc cậu được đưa về quê, đi theo ông bà nội, bà ngoại mấy năm.

  Mặc dù hầu hết các album đều đẹp trai, hình ảnh đáng yêu, nhưng cũng có lịch sử đen - mặc quần hở đũng; đái dầm; Khóc thành mặt bánh bao; Còn có buổi biểu diễn văn nghệ trường học, cậu mặc váy nhỏ, vẽ thành mông khỉ lên sân khấu...

  Úc Vi Tinh: "..."

  Tầm mắt liếc đến Tần Hành Hàn, nhìn thấy ý cười trong mắt hắn, Úc Vi Tinh không nhịn được che mặt lại.

  Cứu mạng, thật xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play