Edit: Tân

Cô không ngại có quá nhiều xăng và dầu diesel, ngược lại còn muốn tích trữ thêm, nhưng ở trong nước, nhiều thứ bị hạn chế về số lượng mua. Thẩm Tầm đành bất lực, đợi chuyển hết hàng trong kho đi, cô sẽ ra nước ngoài một chuyến.

Thẩm Tầm thanh toán xong, giám đốc 4S đã tự mình dẫn người lái xe đến biệt thự Tử Viên.

Rời khỏi cửa hàng 4S, Thẩm Tầm tính toán thời gian, vừa đủ để cô qua phố ẩm thực lấy phần ăn đã đặt.

Đến một góc khuất vắng vẻ, Thẩm Tầm lấy xe tải lái ra khỏi con hẻm. Quán ăn vẫn đông đúc như thường, đặc biệt là vào giờ ăn trưa có rất nhiều người.

Thẩm Tầm bước vào quán, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, cô cho tất cả các phần ăn đã đóng gói vào thùng xe tải.

Lại đến góc khuất, Thẩm Tầm chui vào trong thùng xe, đưa tất cả đồ ăn vào không gian, rồi lái xe tải đến cửa hàng tiếp theo.

Sau khi cất hết đồ ăn, Thẩm Tầm đi qua mỗi trạm xăng đều dừng lại, đổ đầy xăng, rồi lại rút ra, mua vài thùng lớn để chứa rồi cho vào không gian, không ngừng thu thập vật tư.

Bận rộn xong, Thẩm Tầm nhìn đồng hồ, đã ba rưỡi chiều. Cô định đến một chợ xa hơn ở thành phố E, vẫn còn nhiều thứ cần mua.

Bật định vị và lái xe khoảng một giờ mới đến được chợ bán buôn ven biển. Nơi này vừa là vùng ngoại ô của Thành phố E, vừa là điểm du lịch nổi tiếng.

Đậu xe tải xong, Thẩm Tầm bước vào chợ. Ở đây không đông đúc như trung tâm thành phố E, mà khá vắng vẻ, nhiều người chủ yếu là khách du lịch từ nơi khác đến.

“Ông chủ, muối bán thế nào?” 

Thẩm Tầm không dám mua quá nhiều muối ở chợ trung tâm thành phố, quá gây chú ý, huống chi họ cũng không có nhiều. Nhưng chợ buôn ven biển này lại có các ruộng muối riêng.

Ông lão mặc áo ba lỗ trắng, tay cầm quạt tròn, chỉ vào mấy loại muối xếp trước mặt Thẩm Tầm, có loại hạt to, hạt nhỏ, giá cả khác nhau.

“Cô muốn loại nào?”

“Loại nào tôi cũng lấy.”

Thẩm Tầm mua mỗi loại 20 tấn và thanh toán ngay lập tức: “Ông có thể giúp tôi giao đến kho hàng phía sau chợ buôn ở trung tâm thành phố được không? Đây là địa chỉ.”

“Tiền vận chuyển và nhân công thì cô phải tự chịu đấy nhé.” Ông chủ vui mừng vì vừa làm được một vụ kinh doanh lớn.

Cô gái này trông còn trẻ, nhưng khi trả tiền thì lại hào phóng hơn cả đám đàn ông kia.

Những thứ Thẩm Tầm mua trong mắt ông ấy không nhiều, vì cô đã nói rằng mình làm kinh doanh xuất nhập khẩu, chuyên bán hàng nội địa cho người nước ngoài.

Mỗi loại 20 tấn, chỉ bằng một nửa số lượng kho hàng của ông ấy.

“ Không thành vấn đề. À, cho tôi hỏi, ông có biết ai bán than đá hoặc than củi gần đây không?”

“Có đấy, nhưng cô nên đi nhanh, nghe nói họ sắp chuyển đi rồi.” Ông suy nghĩ rồi chỉ cho Thẩm Tầm một hướng.

Thẩm Tầm nhanh chóng lái xe về hướng đó.

Một kho hàng lớn, một nửa kho đã chất đầy than đá. Cửa hàng vẫn mở, nhưng bên ngoài tường đã dán biển cho thuê.

Dưới bóng râm ở bên phải cửa kho, có một chiếc bàn và một cái quạt điện, một chàng trai đang nằm trên bàn ngủ trưa.

Thẩm Tầm gõ nhẹ lên bàn: “Xin chào.”

Chàng trai mắt nhắm mắt mở nhìn Thẩm Tầm, sau hai giây mới phản ứng lại, đứng dậy: “ Xin chào, cô đến mua than phải không?”

Thẩm Tầm gật đầu.

“Cô có thể xem, than nhà tôi chắc chắn tốt ở đây.” Trong thời đại mà nhà nào cũng dùng điện, ngoài một số nhà máy cần dùng than thì ở thành phố, than không được ưa chuộng mấy. Ngay cả ở nông thôn, cũng đã sử dụng lò sưởi điện.

“Có than củi không?” Thẩm Tầm để than xuống, tháo găng tay ra. Những thứ này đều là vật dụng cần thiết để sưởi ấm trong cái lạnh cực độ.

“Có, than củi ở kho bên cạnh, còn có cả khí gas nữa, cô có cần không?” Chàng trai nhìn Thẩm Tầm, thấy cô cũng trạc tuổi mình.

“Tôi lấy 80 tấn than đá và 80 tấn than củi, còn khí gas cũng lấy một ít.” Khí gas quá bắt mắt trong thời kỳ tận thế, không thể mang ra sử dụng.

Chàng trai hoài nghi nhìn Thẩm Tầm.

Gần đây Thẩm Tầm đã quá quen với ánh mắt như vậy, nên cô trực tiếp lấy ra thẻ ngân hàng ra, hỏi: “Có đủ hàng cho tôi không?”

“Có! Có! Tiền đặt cọc là bốn trăm ngàn.” Chàng trai lấy ra máy quẹt thẻ, Thẩm Tầm nhập số tiền và mật khẩu.

“Anh sắp chuyển đi à?” Thẩm Tầm cất thẻ ngân hàng vào.

“Còn năm ngày nữa là hết hạn, tiền thuê tăng lên, nên tôi không thuê nữa. Chủ nhà thật vô lương tâm, tăng ba nghìn lận, có ai thừa tiền mới thuê, tôi không thuê nữa.”

Thẩm - thừa tiền - Tầm mắt sáng lên, quay lại nhìn tấm giấy cho thuê trước cửa, dưới cùng có một dãy số. Cô bấm số gọi: “Alo, xin chào, kho này còn cho thuê không? Tôi muốn thuê nó.”

Thương lượng xong, Thẩm Tầm thêm WeChat của chủ nhà và chuyển tiền qua, không còn cách nào khác vì ông ấy đang đi du lịch ở nước ngoài.

Chàng trai nhìn Thẩm Tầm như nhìn một con ngốc, tiền thuê tăng thêm ba nghìn mà cô không chớp mắt chút nào liền đồng ý, chắc cô này đến đây chỉ để trải nghiệm cuộc sống, chứ chẳng giống người biết làm ăn gì cả.

Lấy lại chìa khóa dự phòng, Thẩm Tầm bảo chàng trai cất đồ vào kho như thường lệ, năm ngày sau sẽ có người đến lấy.

Ra khỏi chợ, Thẩm Tầm đến bờ biển. Trên biển có đủ loại thuyền xung kích, tàu ngầm, du thuyền tư nhân, cùng những chiếc thuyền nhỏ và thuyền đánh cá. Khách du lịch đi qua bên cạnh cô, trên tay còn cầm kem.

Thẩm Tầm thuê một chiếc thuyền xung kích, lái ra giữa biển, rồi nhảy xuống nước. Cô mua rất nhiều hải sản, phần lớn là còn sống, thu ít nước biển vào là có thể tạo ra một vịnh nhỏ trong không gian rồi.

Nước biển xung quanh cuộn thành vòng xoáy chảy vào cơ thể Thẩm Tầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play