Edit: Tân
Trong phòng thí nghiệm rộng 300 mét vuông, có hơn một trăm ống nghiệm có chiều cao bằng con người. Trên bề mặt chất lỏng trong mỗi ống nghiệm đều nổi lềnh bềnh những chi* bị đứt gãy.
Chi: tay ,chân hoặc các phần của cơ thể.
Có mười mấy người cầm máy tính trên tay ghi lại dữ liệu của từng thí nghiệm về tác nhân di truyền.
“Đợt thí nghiệm gen đầu tiên, một trăm năm mươi, một thành công, một trăm bốn mươi chín thất bại.”
Ánh mắt lóe lên sự điên cuồng, bọn họ rốt cuộc cũng thành công.
Trên giường thí nghiệm màu trắng, tay chân của cô gái bị mảnh sắt cố định, trên cổ có hai vết máu, thân hình gầy gò đang vùng vẫy kịch liệt.
Người thí nghiệm áo xanh không để ý đến sự giãy dụa của Thẩm Tầm, nối cáp dữ liệu với đầu Thẩm Tầm, trên màn hình xuất hiện một loạt dữ liệu.
Hơn chục người chăm chú nhìn vào số liệu liên tục hiện lên.
"Dữ liệu vật lý của đối tượng thí nghiệm đều bình thường, giai đoạn thứ hai của thí nghiệm có thể được thực hiện." Dưới sự theo dõi của hơn chục cặp mắt, một ông già cầm lên một lọ thuốc màu trắng, đôi mắt hơi điên cuồng.
Ông lão cẩn thận đẩy ra chút không khí trong ống tiêm, đứng cạnh Thẩm Tầm, như đang nhìn tác phẩm đáng tự hào nhất của mình.
Thẩm Tầm không còn giãy giụa nữa, chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng miệng đã bị một mảnh vải bịt chặt, không nói được.
Cổ tay truyền đến một cơn đau nhức, ông lão kia hưng phấn đặt ống thuốc xuống.
Hơn mười người rất hưng phấn mà mong đợi, đây là đối tượng thí nghiệm gen duy nhất còn sót lại ,nếu Thẩm Tầm có thể sống sót qua vòng thí nghiệm thứ hai, điều đó sẽ mang lại những thay đổi về chất cho nghiên cứu của họ.
"Đối tượng thí nghiệm số liệu dao động dị thường. Uống thuốc an thần nhanh, nhanh..." Mấy người vội vàng tìm thuốc an thần, hai viên thuốc an thần được tiêm vào cơ thể Thẩm Tầm.
Mảnh vải quấn quanh miệng cô được thay thế bằng mặt nạ dưỡng khí, sương trắng trên mặt nạ dưỡng khí nhanh chóng tan đi khi cô thở.
Thẩm Tầm từ từ nhắm mắt lại, may mắn thay không có đau đớn như dự đoán.
Tít!!!…………
Con số màu đỏ trên thiết bị dừng lại.
…
"Thẩm Tầm,Thẩm Tầm, Thầy giáo đang gọi cậu." Trần Hiểu Hiểu gọi mấy lần liên tiếp .
Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn Trần Hiểu Hiểu, trên mặt cô vẫn còn dấu vết bị áo ép vào, khiến các bạn học xung quanh đều bật cười.
Thẩm Tầm dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trần Hiểu Hiểu. Cô ấy không phải đã đến căn cứ thành phố J sao?
Chỉ có Trần Hiểu Hiểu là không dám cười vì đôi mắt của Thẩm Tầm quá đáng sợ.
“ Yên lặng! Yên lặng!” chiếc thước dài đập vào mặt bàn trên bục phát ra âm thanh đặc biệt lớn, phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Thầy Lâm đẩy kính lên, không hiểu sao Thẩm Tầm lại nhìn thấy trong đôi mắt đang nheo lại kia là ánh nhìn chết chóc.
"Thẩm Tầm, đây là lần thứ ba, bây giờ ra ngoài đứng đi, tan học tới văn phòng của tôi." Thầy Lâm chỉ vào cửa, giọng điệu không vui.
Thẩm Tầm vẫn có chút choáng váng. Có phải cô đang mơ không?
Một cơn gió mát thổi qua cửa sổ, mang theo mùi thơm của cây cối, không còn mùi ôi thiu trong trí nhớ nữa.
Thẩm Tầm đứng dậy, đi ra khỏi phòng học dưới ánh mắt của các bạn cùng lớp.
Trong tòa nhà dạy học sáu tầng, một vài học sinh cầm tài liệu và sách trong tay thỉnh thoảng đi ngang qua hành lang, mỗi lần đi ngang qua đều sẽ quay đầu lại nhìn Thẩm Tầm.
Tòa nhà giảng dạy quen thuộc, đứng ngoài lớp học, vẫn có thể nghe thấy tiếng thầy cô đang giảng bài trên các tầng, vừa chân thực vừa như một giấc mơ.
Thẩm Tầm dùng sức nhéo cánh tay của mình, rất nhanh đã hiện lên vết đỏ, đau quá.
"Không phải nằm mơ, mình đã trở về." Thẩm Tầm nghĩ đến tình huống này ở kiếp trước.
Cô ấy bị Thầy Lâm trừng phạt , sau là giao nộp cổ phần của mình, rồi tận thế đến.
Sau khi cha mẹ cô qua đời trong vụ tai nạn ô tô, 40% cổ phần công ty được chuyển sang tên cô, khiến cô trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.
Nhưng hai nhà bác Cả và bác Hai thấy cô còn nhỏ nên bắt cô giao cổ phần của mình ra để họ quản lý giúp, Thẩm Tầm không đồng ý, nên bọn họ cứ quấy rầy đến mức cô không ngủ yên được, lúc này mới có chuyện bị Lão Lâm phạt đứng.
Kiếp trước cô đã làm gì để giải quyết vụ này nhỉ? Thẩm Tầm suy nghĩ, lúc đó cô cho rằng bọn họ thật sự làm vì muốn tốt cho mình nên mới giao lại cổ phần.
Lúc đầu bọn họ đối với cô rất tốt, nhưng cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài.
Nhưng sau khi tận thế đến, họ đưa cô đến phòng thí nghiệm chỉ để đổi lấy vài gói bánh quy nén và một ít ngũ cốc.
Đầu cô có chút hỗn loạn, nhưng phần lớn là vui mừng vì cô được sống lại.
Đúng rồi, thuốc gen, cô nhớ mình đã bị tiêm liều thuốc đầu tiên và đã kiên trì vượt qua, nhờ đó có được khả năng sinh trưởng thực vật, cô tự hỏi liệu nó có quay trở lại đây với cô không.
Cô là một trong những người đầu tiên có được thuốc gen và là người duy nhất sống sót, nhưng cô đã chết trong lần thí nghiệm thứ hai.
Đi nhanh qua hành lang, Thẩm Tầm đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian hôm nay ngày 6 tháng 7, XX, còn mười bảy ngày nữa là tận thế đến.
Lúc đầu chỉ là một cơn mưa bình thường nhưng lại kéo dài một tháng, khiến gần một nửa thành phố E chìm trong nước. Nhưng sau khi mưa ngừng rơi, nhiệt độ toàn cầu đột nhiên hạ xuống.
Bên chân phải của cô có một chậu cây trầu bà*, được đặt để thanh lọc không khí trong phòng vệ sinh.
Thần Tầm suy nghĩ chợt lóe, đầu ngón tay xuất hiện những đốm sáng màu xanh lục, chúng hòa vào cành lá của cây trầu bà, hai giây sau, cây trầu bà bắt đầu phát triển điên cuồng.
Dây leo vươn dài trèo lên bốn bức tường, chẳng mấy chốc một khoảng không gian rộng hai mét vuông đã bị cây trầu bà che kín, nhưng chúng vẫn tiếp tục phát triển.