Tích Trữ 2 Tỷ Vật Tư Để Sinh Tồn

Chương 4: Đến chợ tích trữ vật tư


3 tuần

trướctiếp

Edit: Tân

Tiền không phải là vấn đề, mà vấn đề là thời gian. Cô phải nhanh chóng đến thành phố B trước khi cơn mưa ập đến. 

Năm thứ tư tận thế, mọi thành phố đều có căn cứ an toàn. Khi đó, nhiều người cũng giống như cô, lầm tưởng rằng tất cả căn cứ đều là căn cứ chính thức, nhưng sau này họ mới nhận ra không phải vậy.

Ví dụ, căn cứ ở thành phố E mà cô từng ở không phải là căn cứ chính thức.

Căn cứ chính thức mà cô nghe nói chỉ có ở thành phố B, còn các căn cứ khác thì ít nghe tới.

Cô gạch bỏ những món đã mua, nhưng vẫn còn hai trang vật tư chưa mua. Bên ngoài, trời đã tối, đôi mắt của Thẩm Tầm dần khép lại, điện thoại thì nằm chỏng chơ bên cạnh.

Một đêm không mộng mị, Thẩm Tầm tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn trần nhà. Thật tuyệt, không phải là mơ, cô thật sự đã trở về.

Tin nhắn từ ngân hàng hiện lên: “Tài khoản của bạn đã chi 6 triệu vào đêm qua, số dư còn lại là…”

Thẩm Tầm nhìn vào số dư còn lại, nhận ra rằng việc tiêu hết hai tỷ trong mười lăm ngày tới thực sự rất đơn giản.

Cô cầm theo quần áo vào, tắm rửa xong, nhìn vào gương thấy mình với khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài ngang lưng, đôi mắt sáng. Khi cười có lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên má.

Làn da trắng sáng, đôi mắt và lông mày đều toát lên vẻ ngây thơ của một thiếu nữ, hoàn toàn chưa trải qua những khổ cực của thế giới tận thế.

“Phải cắt tóc thôi.” Thẩm Tầm cầm bằng lái xe, đi thang máy xuống gara, lái chiếc Bentley rời khỏi khu biệt thự Tử Viên.

Trong một con hẻm nhỏ, có một tiệm cắt tóc với biển hiệu cũ kỹ, trước cửa treo những đèn màu rực rỡ.

Thẩm Tầm đẩy cửa bước vào. “Tôi muốn cắt tóc.”

“Cô có muốn gội đầu không?”

“Không cần.”

“Vậy ngồi đây đi. Cô muốn cắt kiểu gì?”

“Cắt ngắn thôi,” Thẩm Tầm không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần thuận tiện là được. Nhưng thợ cắt tóc lại thấy khá tiếc khi khi phải cắt đi mái tóc dài của cô.

15 đồng, rất rẻ. Thẩm Tầm với mái tóc ngang tai mở app dẫn đường trên điện thoại và tìm kiếm chợ gần đây.

Xe còn chưa vào đến chợ, thì con đường phía trước đã trở nên đông đúc. Thẩm Tầm tìm được một chỗ đỗ xe,cô quét mã của một chiếc xe đạp điện.

Ba con phố dài nói tiếp nhau, đều là những cửa hàng buôn bán, đủ loại hàng hóa.

Nếu chỉ mua một món hàng, chủ cửa hàng sẽ nghĩ bạn đang đùa.

Thẩm Tầm lái xe điện, dừng trước một cửa hàng bán dầu ăn.

Nhìn quanh một lượt, cô chỉ vào các loại dầu ăn trên kệ. “Ông chủ, cho tôi mỗi loại hai ngàn cân.”

Ông chủ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, nhưng nếu cô nói thật thì sao?

“Cô đợi chút.” Ông ta còn một khách hàng khác.

Tiễn khách ra về, ông nở một nụ cười, xoa tay. “Tôi có đủ hàng, nhưng giá cả không hề rẻ.”

“Tiền không thành vấn đề, tôi có thể đặt cọc trước.” Thẩm Tầm mở WeChat, quét mã thanh toán trên tường, đưa đến trước mặt cho ông ta xem.

Ông chủ thu lại nụ cười khinh thường, thấy Thẩm Tầm không giống như đang nói dối:

" Cọc năm trăm ngàn, phần còn lại thì sau khi cô kiểm hàng xong sẽ thanh toán.”

Rất nhanh, thông báo năm trăm ngàn đã vào tài khoản vang lên, lúc này, ông chủ nhìn Thẩm Tầm như nhìn thần tài: “Tiểu thư,cô gọi là gì vậy?”

“Thẩm.”

“Thẩm tiểu thư, kho hàng của tôi ở phía sau, hàng hóa đều ở trong đó. Tôi giúp cô vận chuyển hàng đến nơi hay cô tự tìm người đến lấy?”

" Người của tôi sẽ đến lấy hàng.Ông còn kho hàng không?Tôi muốn thuê.” Cô không muốn gây chú ý vì thu thập một số lớn vật đâu. 

" Có, tôi có hai kho hàng phía sau. Nếu cô muốn thuê, tôi có thể cho cô mức giá ưu đãi.”

“Tôi thuê nửa năm, giá bao nhiêu?” Thẩm Tầm lại quét mã thanh toán.

“28 nghìn, Thẩm tiểu thư định kinh doanh phải không?”

“Phải, tôi chuẩn bị mở một chuỗi siêu thị.” Thẩm Tầm thanh toán tiền thuê. Ban đầu, cô chỉ định thuê một tháng, nhưng lại lo lắng kế hoạch có thể bị lộ.

“Chuỗi siêu thị à! Nghe hay đấy, Thẩm tiểu thư, tôi có vài người bạn cũng làm buôn bán, nếu cần gì, tôi có thể giới thiệu cho cô.”

Thẩm Tầm tỏ ra mình là một cô tiểu thư giàu có: “ Được thôi. ”

Lão Trương mời Thẩm Tầm ngồi xuống uống trà, sau đó liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại.

“Lão Trương,cậu đang làm cái quái gì vậy? Thật sự có một đứa trẻ rải tiền như nước ở đây à.” Người đàn ông mập mạp với cái bụng bia nói.

Thẩm Tầm tự hỏi,nếu ông ta cúi đầu xuống thì có thể nhìn thấy mũi chân của mình không.

Nhưng “người tiêu tiền” đó chắc chắn là đang nói cô.

Lão Trương đứng dậy, kéo người đàn ông mập ra ngoài, thì thầm vài câu. Khi họ trở lại, cả hai đều mang trên mặt nụ cười tươi.

“Xin lỗi, Thẩm tiểu thư đừng để ý nhé.”

“Tôi không để ý đâu.” Cô thực sự đến để tiêu tiền mà.

Đợi khoảng mười mấy phút, một nhóm nam nữ khoảng chục người bước đến, Lão Trương, chủ tiệm dầu, bắt đầu giới thiệu danh tính của từng người với Thẩm Tầm. 

Gạo, trái cây, hải sản, rau củ, đồ điện, đồ gia dụng, mì, nước uống, thịt lợn, và cả thịt bò.

Mắt Thẩm Tầm sáng lên,đúng là tiết kiệm rất nhiều công sức cho cô.

Có ba nhà bán gạo, Thẩm Tầm đã mua sạch hàng tồn kho của họ, mua theo tấn, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Ba người họ đương nhiên cũng rất vui mừng, cuối cùng cũng gặp được khách hàng mua sắm “mù quáng” như vậy.

Giá gạo năm nay giảm, giống gạo mới rất được ưa chuộng.

Cô cũng tích trữ một ít hải sản, mì gói và nước uống, mỗi loại đều được tính bằng tấn. Vì ở tận thế, một gói mì và một chai nước tinh khiết đã có thể đổi lấy một mạng người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp