Mang Không Gian Vật Tư Về Cổ Đại: Mẹ Kế Đưa Con Trai Chạy Nạn

Chương 12: Tại Sao Không Thoát Khỏi Vùng Khỉ Ho Cò Gáy?


3 tuần

trướctiếp

Ít nhất trên đường chạy nạn này, bốn đứa nhỏ không bệnh không tai, không thiếu đứa nào.

Trước kia Lý Đại Bảo, Lý Dung cảm thấy mẹ kế xấu, ông bà nội tốt, nhưng người Lý gia nhiều lắm là mắng mẹ kế vài câu chứ cũng đâu có cho chúng thêm được miếng ăn nào, ngược lại thường xuyên nói xấu mẹ kế ngay trước mặt chúng.

Dần dà, nguyên thân Liễu Phán Nhi cảm thấy chúng không phải con ruột của mình nên dù có nuôi nấng đến mấy cũng sẽ biến thành sói mắt trắng* hết. Từ đó, quan hệ giữa mấy đứa con kế và Liễu Phán Nhi cũng càng ngày càng kém.

(*) Ám chỉ những kẻ tiểu nhân vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát.

Nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Lý Đại Bảo và Lý Dung trơ mắt nhìn ông bà nội rõ ràng nhìn thấy chúng nhưng không đến giải cứu mà lẻn đi đâu mất dạng.

Ngược lại là mẹ kế, để giành lại lương thực, xe bò mà liều mạng với những người đó rồi còn bị đánh hôn mê.

Ngày hôm qua khi mẹ kế tỉnh lại, nàng dốc hết toàn lực che chở chúng, nấu ăn cho chúng, đánh chết bốn người Triệu gia bắt nạt chúng.

Từ hành động của mẹ kế, chúng dần dần ý thức được, mẹ kế dù có xấu hơn nữa, ít nhất bây giờ vẫn đối xử với chúng rất tốt, che chở cho chúng.

Còn ông bà nội bên ngoài trông thì hiền lành nhưng thật ra chẳng quan tâm gì đến chúng cả, bác cả bác hai thì hư tình giả ý, và cô út cứ không vui lại mắng chúng là con hoang. Nguyên một đám toàn là quân lừa gạt.

Thấy Lý lão phu nhân khóc lóc thê thảm, Chu Thúy Hoa không tiện nói tiếp: "Nếu nhà Nguyên Thanh và bọn nhỏ ổn định rồi thì tẩu tẩu đừng lo lắng nữa. Biết ngươi yêu thương Anh Nương, nhưng cũng không thể để Anh Nương bắt nạt con cái tam phòng."

"Ta không lừa ngươi, con dâu của ngươi không dễ chọc, nàng nhặt được một thanh đao róc xương rất bén, còn biết võ nữa, giết sạch bốn người Triệu gia. Nếu nhà Nguyên Thanh ở đây, Anh Nương chắc chắn sẽ bị đánh."

Lý lão phu nhân sửng sốt, bà ta có nghe nói, nhưng cũng không tin Liễu Phán Nhi có năng lực như vậy.

Lý lão phu nhân thở dài một tiếng, lắc đầu tỏ vẻ đau khổ, nước mắt ào ào: "Chung quy là bị nhà Nguyên Thanh ghi hận rồi, đều do ta vô dụng, bây giờ ta ước dù mình có chết cũng không muốn thấy các nàng gặp chuyện không may!" Lý lão phu nhân này nói còn hay hơn hát!

Đúng lúc này, Liễu Phán Nhi về.

Khi Lý Dung và Lý Đại Bảo thấy mẹ kế xuất hiện, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, mà ngay cả chính chúng cũng không ý thức được bây giờ mình đã bắt đầu tin tưởng mẹ kế.

Lý Nam thấy mẹ kế, mắt sáng rỡ, nhỏ giọng nói: "Mẹ kế đến rồi, chúng ta không cần Sợ Cô út."

Liễu Phán Nhi xách theo một cái rổ thật to, lo bốn đứa nhỏ ở nhà chịu thiệt nên guồng chân chạy về.

Đặt giỏ trên xe bò, bấy giờ Liễu Phán Nhi mới nhìn sang Lý lão phu nhân đang khóc lóc ỉ ôi, lui về sau hai bước: "Khóc tấm tức đến vậy, không biết còn tưởng ta là con dâu bắt nạt ngươi đói

"Vừa rồi Lý Anh Nương về không nói rõ với ngươi sao? Ngày hôm qua ta nhận rõ bộ mặt thật của các ngươi, Liễu Phán Nhi ta thê, không chiếm dù chỉ một xu của các ngươi, các ngươi đừng tới chỗ ta giả hảo tâm. Mau mang những thứ rau dại già đến trâu cũng chê này về đi, chúng ta không cần."

Lý lão phu nhân không ngờ Liễu Phán Nhi lại chanh chua như thế, chẳng có vẻ gì là kính trọng người mẹ chồng này. 

Nhưng Lý lão phu nhân này luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, chưa bao giờ cãi nhau với người ta, bây giờ đối mặt với khí thế hùng hổ của con dâu thì liên tục lau nước mắt: "Đều tại ta, đều tại ta, ngươi hận ta cũng đúng, đều là lỗi của ta!”

Một mực đổ lên đầu mình, khóc lóc thảm thiết, Lý lão phu nhân cho dù có sai, nể ở trong mắt người khác mẹ chồng già cả nhận sai với con dâu như vậy là đủ rồi.

Liễu Phán Nhi đau răng, thủ đoạn của bà lão này cao minh hơn Lý Anh Nương nhiều, rõ là một đóa sen trắng già, một tách trà xanh đặc.

Thể loại người nào mà Liễu Phán Nhi chưa từng gặp qua, còn sợ loại hoa sen trắng lâu năm, trà xanh đậm đặc này sao?

Liễu Phán Nhi cười lạnh: "Ngươi sai thì sai, ta đâu thể bắt ép gì ngươi! Ngươi tới đây khóc sướt mướt làm gì? Ngươi nếu biết sai thật, vác mỗi cái miệng sang chắc ngươi nghĩ là xong việc rồi nhỉ?"

"Đừng nói cho mấy đứa nhỏ mấy chén đồ ăn, nếu ngươi lấy bí đỏ trong tay đứa con gái béo ú nhà ngươi lại đây, ta còn coi ngươi là thật lòng. Nhưng ngươi thì hay rồi, khóc từ đầu buổi tới cuối buổi, bép xép nhận sai, lợi ích thực tế lại không thấy đâu. Tính toán hơi bị ghê đấy!"

Lý Anh Nương thấy Liễu Phán Nhi không hề nể mặt mẹ chồng, thẹn quá hóa giận: "Ai ăn hạt bí dưa? Ngươi đừng nói lung tung! Mẹ ta có lòng tới nói chuyện với ngươi, đưa đồ ăn cho các ngươi, ngươi thì hay rồi, không hề tôn kính mẹ chồng, chờ Tam ca ta về, lập tức bỏ ngươi."

Liễu Phán Nhi liên tục cười nhạo, mắt nhìn Lý Anh Nương tràn ngập khinh bỉ, nói chuyện cũng càng thêm sắc bén: "Chó trộm cứt ăn còn biết lau miệng, trên răng ngươi có vỏ hạt bí còn chưa xỉa ra kìa. Muốn cáo trạng với tam ca ngươi, vậy cũng chờ tam ca ngươi trở về hẳn cáo.

Hơn nữa, ta còn phải nói với Tam ca ngươi, các ngươi chẳng quan tâm gì đến sống chết của bốn cục cưng hắn mang về từ Tây Bắc. Đại Bảo A Dung đều hiểu chuyện, chúng có mắt, không mù. Hành động lúc đó của các ngươi chúng đều thấy được, cũng nhớ được.

Nếu lòng ai cũng như gương sáng, sao còn giả mù sa mưa chứ? Lão phu nhân, ngài ấy, nếu thiên vị con trai lớn con gái nhỏ nhà ngài, coi như tam phòng chúng ta chết hết là được!"

Liễu Phán Nhi như đuổi ruồi bọ, phất phất tay, không muốn để ý tới những người này.

Trưa nắng nóng, nàng vào rừng rậm một chuyến, bây giờ đang vô cùng mệt mỏi. Có thời gian cãi nhau, còn không bằng tìm một nơi râm mát ngủ một lát, buổi chiều tiếp tục lên đường.

Khuôn mặt già nua của Lý lão phu nhân sắp không nhịn được, lui về sau vài bước, ôm mặt nghẹn ngào: "Ta đi, ta đi...

"Mẹ, con muốn ăn cháo." Lý Anh Nương sốt ruột, lương thực trong nhà sắp hết rồi, nhất là gạo, nàng ta thích ăn cháo, muốn lấy chút gạo từ chỗ tam tẩu về.

Liễu Phán Nhi cười nhạo, tưởng bởi

Trong nhà chỉ có một túi gạo, mới hơn hai mươi cân gạo, nàng cũng không nỡ ăn, giữ lại cho Lý Nam và Lý Tiểu Bảo có dạ dày tương đối yếu.

"Ôi chao, cô út muốn ăn cháo, còn muốn lấy bớt lương thực từ trong miệng cháu trai cháu gái ba tuổi, đúng là tham ăn." Liễu Phán Nhi phiền nhất loại người này, hết ăn lại nằm, còn coi đó là chức trách của người ta.

Lý Anh Nương tức giận giậm chân, nhưng thấy lão mẫu thân đã rời đi, nàng ta chỉ đành đuổi theo, quay đầu nhìn đám người Liễu Phán Nhi với ánh mắt oán độc và phẫn hận. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp