Người xung quanh ngay từ đầu còn cảm thấy Liễu Phán Nhi hùng hổ dọa người, nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại, lão phu nhân này ngoại trừ cầm mấy cây rau dại già chát, thật sự không còn mang gì tới cho cháu trai cháu gái.
Mấy người này ban đầu còn hướng về Lý lão phu nhân, bây giờ cũng không tiện nói Liễu Phán Nhi không đúng.
Chu Thúy Hoa thấy Lý lão phu nhân và Lý Anh Nương đi rồi, nhỏ giọng nói với Liễu Phán Nhi: "Nhà Nguyên Thanh, mẹ chồng ngươi không đơn giản, sau này ngươi nên chú ý hơn. Đúng rồi, tiểu cô ngươi hận các ngươi. Ngươi không cần sợ, nhưng đừng để bốn đứa nhỏ nhà ngươi lạc đàn."
Liễu Phán Nhi nhận ý tốt của Chu Thúy Hoa: "Cảm ơn thím, ta biết rồi."
Về dưới bóng cây, A Nam xông tới, vội rót nước cho Liễu Phán Nhi: "Mẹ kế, uống nước!"
"Khu khụ!" Lý Dung ho hai tiếng, nhắc nhở tiểu muội muội không nên gọi bậy, hoặc là không gọi, hoặc là gọi mẹ. Xưng thẳng mẹ kế như vậy là không có lễ nghĩa, bị mẹ kế đánh thì không ai can đâu.
Lý Nam vội che miệng, mặt đầy vẻ sợ hãi, mắt ngập nước sương mù mênh mông: "Ta, ta...
Lý Tiểu Bảo chắn trước mặt muộ muội, mặt lộ vẻ căng thẳng: "Ngươi đừng đánh nó, muốn đánh thì đánh ta."
Lý Đại Bảo trầm mặt, ra dáng nếu mẹ kế đánh đệ đệ muội muội thật, cậu nhóc sẽ lập tức trở mặt.
Liễu Phán Nhi cười cười, uống nước xong đặt ly xuống: "Kỳ thật các ngươi gọi ta là mẹ kế cũng được, dù sao các ngươi không phải con ruột của ta, ta cũng không cưỡng ép các ngươi gọi ta là mẹ. Nếu cảm thấy gọi mẹ kế không hợp, không lễ nghĩa, vậy các ngươi gọi ta là dì Liễu đi."
Lý Đại Bảo và Lý Dung nhìn nhau, bán tín bán nghi: "Ngươi thật nghĩ như vậy?”
Liễu Phán Nhi gật đầu, không cần nghĩ ngợi: "Ta thật sự nghĩ như vậy, người với người ở chung là dựa vào duyên phận. Nếu sau này chúng ta có duyên mẹ con, các ngươi muốn đổi xưng hô cũng không muộn. Nếu không có duyên phận, chúng ta coi như thân thích, ta thấy cũng rất tốt."
Trượng phu của nguyên thân là Lý Nguyên Thanh còn ở bên ngoài đánh giặc, sinh tử chưa biết.
Liễu Phán Nhi và người kia không có chút tình cảm nào, tất nhiên không thể làm vợ chồng với Lý Nguyên Thanh. Đến lúc đó cùng ly hôn, nàng sống một mình thoải mái tự tại.
Có kho hàng không gian tùy thân lại biết võ, Liễu Phán Nhi tự tin nàng sẽ sống rất tốt ở đây.
Lý Dung hơi ngượng ngùng nhỏ giọng gọi: "Dì Liễu, cảm ơn đã che chở chúng ta."
Lý Nam biết làm nũng nhất, chạy tới ôm chân Liễu Phán Nhi: "Dì Liễu, cảm ơn gì."
Liễu Phán Nhi không ngờ chỉ thay đổi xưng hô mà bầu không khí giữa bọn họ cũng vì đó mà thay đổi.
"Nóng quá, mau xuống dưới tàng cây nghỉ ngơi đi." Liễu Phán Nhi giục, dẫn bốn đứa nhỏ ngồi trên chiếu trải dưới tàng cây: "Sau này mấy người ở nhà cũ kia lại đây, các ngươi còn nhỏ, đừng liều mạng với họ. Lúc ta không ở đây, các ngươi đi tìm ông bà trưởng thôn."
Hiện tại Lý trưởng thôn ngược lại muốn nịnh bợ nàng, hơn nữa sau này Liễu Phán Nhi thường xuyên lén cho phu nhân trưởng thôn Chu Thúy Hoa chút đồ ăn. Họ cũng sẽ chăm sóc bốn đứa trẻ trong khi nàng đi vắng.
Mấy đứa nhỏ nhao nhao đồng ý, Liễu Phán Nhi nằm trên chiếu, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu lên đường.
May là có xe bò ở đây, Liễu Phán Nhi dẫn bọn nhỏ ngồi trên xe bò, không cần phải đi bộ nên tiết kiệm sức, ít phải chịu khổ.
Con bò vàng trong nhà hiểu ý người, không cần phí sức, nó cứ đi theo xe phía trước, không cần đánh xe.
Liễu Phán Nhi dặn dò Lý Đại Bảo và Lý Dung rồi đi đến chỗ Lý trưởng thôn và Chu Thúy Hoa, nhỏ giọng hỏi: "Thím, chú trưởng thôn, bao lâu nữa chúng ta mới tới cửa Đại Độ?"
Lý trưởng thôn gật đầu trả lời: Ừ, đến cửa Đại Độ, ngồi thuyền là có thể sang bờ bên kia, bên kia coi như là phía Nam. Nếu thuận lợi, còn mất mười ngày."
"Phía nam ẩm ướt mưa nhiều, sản vật phong phú, bên đó người giàu cũng nhiều, quan phủ sẽ mở kho giải lương. Đợi đến khi hạn hán qua đi, quan phủ sẽ có công báo, nộp ngân lượng và lương thực lên, chúng ta có thể về quê."
Lý trưởng thôn có vẻ rất quen với chuyện này, không giống lần đầu chạy nạn, Liễu Phán Nhi hỏi: "Chú trưởng thôn, sao ngươi biết rõ như vậy?"
Lý trưởng thôn nghe thế, lộ ra vẻ mặt đắc ý: "Đương nhiên không chỉ một lần, từ năm sáu tuổi ta đã theo cha mẹ chạy nạn, chỗ kia của chúng ta không phải lũ lụt thì là hạn hán, còn có nạn châu chấu, gần như năm nào cũng gặp tai họa."
"Quan địa phương hết lương thực để phân phối, lại quá xa xôi, chúng ta chỉ có thể tiết kiệm được ba cân mười cân ngũ cốc do triều đình vận chuyển đến, quá tốn kém, sau đó quan phủ ngầm đồng ý, thậm chí còn khuyến khích chúng ta chạy nạn. Dọc đường chúng ta kết bạn đồng hành, còn mang theo lương thực tuy vất vả nhưng vẫn hơn ở lại quê nhà chịu cảnh chết đói."
Liễu Phán Nhi nghe Lý trưởng thôn nói, trợn mắt há mồm, nhịn không được hỏi: " Chú trưởng thôn, chỗ đó của chúng ta cũng tràn ngập thiên tai, cũng coi như chốn rừng thiên nước độc. Tại sao ngươi chỉ muốn chạy nạn thay vì định cư ở phía Nam?”
Lý trưởng thôn và thê tử Chu Thúy Hoa nghe thế, lắc đầu thở dài: "Người xa quê thân phận thấp hèn, chúng ta không phải dân bản xứ, ở lại bên kia, không hiểu người bên kia nói chuyện, bị dân bản xứ khinh thường. Còn không bằng chờ thiên tai qua đi rồi lại về quê."
Chu Thúy Hoa cũng gật đầu phụ họa: "Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn. Ở quê không ai khinh thường chúng ta cả nhưng ra ngoài rồi chúng ta không những bị khinh thường mà còn bị người ta bắt nạt nữa."
"Hơn nữa, chúng ta không có tiền không có lương thực, không thể mua nhà lập nghiệp ở địa phương, ở lại đó sống cũng chẳng ra gì, chi bằng về nhà còn hơn. Chỉ cần không xảy ra lũ lụt, nhà cửa sân vườn vẫn còn, ruộng trong nhà cũng có thể trồng trọt tiếp được."
Người xung quanh cũng mồm năm miệng mười nói nán lại địa phương không tốt, họ tình nguyện chạy nạn chứ cũng không muốn nương náu nơi xứ người.
Liễu Phán Nhi hoàn toàn trái ngược với họ, nàng không muốn sống trong cái cảnh cách vài năm lại chạy nạn một lần. Sau khi đến phương Nam, nàng phải nghĩ cách ở lại đó.
Bây giờ nói những chuyện này quá sớm, ngay cả Lý trưởng thôn học rộng hiểu nhiều nhất thôn cũng không muốn lưu lại, chớ nói gì đến chúng thôn dân chỉ biết xuôi theo dòng người.
Ngay lúc Liễu Phán Nhi và vợ chồng trưởng thôn nói chuyện phiếm, Lý Anh Nương cách đó không xa lâu lâu dáo dác nhìn sang bên này, nhỏ giọng lầm bầm: "Vua nịnh nọt!"
Lý lão gia đen mặt, vội quát lớn: "Câm miệng, vẫn không ngại mất mặt sao?”
Lý Anh Nương trợn trắng mắt, không vì phụ thân quát lớn mà trở nên thành thật: "Mẹ, lâu lắm rồi con không được ăn cháo, con muốn ăn cháo."