Liễu Phán Nhi gật đầu, nhắc thêm một câu: "Thím, cha mẹ chồng ta từ nhỏ đã không thương Nguyên Thanh, đối với mấy đứa nhỏ Nguyên Thanh mang về cũng không quan tâm gì. Ta không lo những người khác trong thôn bắt nạt Đại Bảo A Dung, ngược lại sợ cha mẹ chồng và tiểu cô."

Chu Thúy Hoa nghe vậy lập tức hiểu ra, trên khuôn mặt tiều tụy hiện lên một tia đồng tình: "Yên tâm đi, nhà Nguyên Thanh, lòng ta hiểu."

"Đa tạ thím." Liễu Phán Nhi cảm tạ, thừa cơ nhét trứng chim cút vào tay Chu Thúy Hoa.

Chu Thúy Hoa cũng không khách sáo, nhận lấy.

Liễu Phán Nhi trả lời, vác rổ lên, xoa đầu A Nam: "A Nam ở nhà nghe lời ca ca tỷ tỷ, ta đi xung quanh xem có đào được rau dại không."

A Nam chỉ lương thực trên xe bò: "Có đồ ăn rồi."

Liễu Phán Nhi cười dịu dàng giải thích: "Chúng ta chạy nạn, không biết phải chạy bao lâu, số lương thực này không thể tiêu pha. Đại Bảo, A Dung, ta giao Tiểu Bảo, A Dung và lương thực xe bò của chúng ta cho các ngươi trông coi, trồng được không?”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhom của Lý Đại Bảo đầy vẻ nghiêm túc, liên tục gật đầu: "Ta sẽ che chở đệ đệ muội muội, cũng sẽ che chở xe bò và lương thực của chúng ta.

Lý Dung nhướng mày, bởi vì quá mức gầy yếu, mắt to và đen hơn, hất cằm kiêu ngạo, đanh đá như quả ớt nhỏ: "Ai cướp đồ nhà ta, ta mắng hắn không ngóc đầu lên được."

Liễu Phán Nhi cười cười, lúc này mới xách giỏ vào rừng tìm rau dại, đồng thời nàng cũng muốn tìm một nơi không có người, vào kho hàng nhìn xem.

Tối hôm qua nàng đang ngủ thì bỗng mơ thấy kho hàng trên người nàng trở nên to rộng hơn, nàng muốn đi vào xem thử.

Vào sâu trong rừng rậm, thấy xung quanh không có ai, Liễu Phán Nhi không thử nhiều, nín thở tập trung tinh thần, đầu nghĩ đến việc vào nhà kho, nàng liên vào.

Kho hàng vốn chỉ có bốn năm mét vuông, chỉ đặt một kệ hàng rộng hai mét, bây giờ mở rộng ước chừng gấp đôi, xuất hiện thêm một kệ hàng nữa.

Liễu Phán Nhi lòng như hoa nở, hóa ra mọi thứ trong mơ đều là thật. Liễu Phán Nhi chạy lên kệ để hàng xem, trên kệ lại có mười thùng khoai tây cỡ bằng bàn tay.

Liễu Phán Nhi xếp đầy một giỏ, ra khỏi nhà kho mới sực nhớ tại sao nhà kho này lại mở rộng?

Cứ cách một đoạn thời gian nó sẽ to lên, hay vì nguyên nhân khác?

Liễu Phán Nhi không rõ nguyên do, đành chậm rãi tìm tòi.

Liễu Phán Nhi lại đào một ít rau dại, đầy một giỏ lớn, rửa sạch trong dòng suối sắp khô cạn rồi mới mang về.

Nàng còn phát hiện một ít dược liệu trị cảm lạnh và tiêu chảy ở sâu trong rừng, thế là hái về hết.

Trên đường chạy nạn, điều kiện ác liệt, ngã bệnh là chuyện không thể tránh khỏi. Người đi xa quê, lỡ tới nơi dã ngoại hoang vu, có tiền cũng không có thuốc mà mua.

Liễu Phán Nhi không bỏ vào rổ được, đành để trong kho hàng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lý Anh Nương vẫn chú ý bên này, đợi đến khi Liễu Phán Nhi đi rồi, trong tay cầm một nắm hạt bí, thong thả đi tới.

Lý Dung và Lý Đại Bảo như lâm đại địch, một đứa chắn trước người đệ đệ muội muội, Lý Đại Bảo che chở đồ đạc nhà mình.

"Mẹ kế các ngươi đối xử với các ngươi tệ như vậy, các ngươi vậy mà vẫn nghe lời nàng ta, đúng là đê tiện." Lý Anh Nương vừa dáo dác nhìn chung quanh vừa khinh bỉ nói.

Lý Nam nghe cô út xấu xa mắng mẹ kế thì từ sau lưng tỷ tỷ thò đầu ra: "Mẹ kế không xấu, ngươi mới xấu." 

Lý Anh Nương giơ tay toan đánh Lý Nam nhưng bị Lý Dung ngăn lại, xô nàng ta một cái thật lực, châm chọc uy hiếp: "Ngươi đánh muội muội ta, ta thê sẽ cào nát mặt ngươi. Ngươi vốn đã xấu xí, trên mặt lại có sẹo, đời này đừng mong gả ra ngoài."

Lý Anh Nương nhìn Lý Dung thấp hơn nàng ta một cái đầu, đưa tay muốn móc mắt Lý Dung, bình thường nàng ta đã rất ghét đôi mắt to ngập nước của Lý Dung rồi: "Ngươi dám sủa bậy nữa không."

Lý Đại Bảo thấy thế, từ bên cạnh nhảy dựng lên, dùng sức đá một cước.

Lý Anh Nương lui về bên cạnh vài bước, đôi mắt của Lý Dung mới tránh được một kiếp.

Chu Thúy Hoa đang cho nấu cơm cho sắp nhỏ, lúc đi rửa đồ về thì thấy đánh nhau, tranh thủ chạy sang: "Dừng lại, Anh Nương, những lời tẩu tẩu ngươi vừa nói ngươi không nghe vào tai hả?

Chân Lý Anh Nương bị đá bắt đầu nhưn nhức, tức muốn hộc máu, đanh đá phản bác: "Tẩu tẩu Thúy Hoa, rõ ràng là họ bắt nạt ta, ngươi không nói bọn họ, ngược lại nói ta?

Chu Thúy Hoa không tin, chỉ vào chỗ ở của Lý lão gia: "Cha mẹ và xe bò nhà ngươi ở bên kia, đây là địa bàn của nhà Đại bảo, ngươi chạy tới không phải để gây chuyện vậy chẳng lẽ tính đưa đồ ăn cho cháu trai cháu gái ngươi à?"

Lý Dung khinh bỉ nhìn Lý Anh Nương, châm chọc trả lời: "Chỉ đưa đến một cái miệng khiến người ta phát ói thôi, đừng tưởng ngươi nói xấu mẹ kế, chúng ta sẽ tin ngươi. Mẹ kế xấu xa, nhưng ngày hôm qua không vứt bỏ chúng ta, vẫn che chở chúng ta. Ngược lại kẻ khẩu phật tâm xà như ngươi, bình thường nói thương chúng ta cỡ nào, toàn dỗ ngọt chúng ta thôi. Lúc gặp chuyện, chạy còn nhanh hơn thỏ."

Đúng lúc này, Lý lão phu nhân cầm một nắm rau đại đi tới, quát lớn: "A Dung, ngươi là nữ tử, phải nói chuyện với cô ngươi thế nào? Điêu ngoa như vậy, sau này làm sao lập gia đình được? Chút rau dại này các ngươi cứ giữ lại, cũng đừng tức giận. Hôm qua chúng ta không thấy các ngươi nên không có cách nào giúp đỡ."

Chuyện buổi sáng hôm qua, Lý Đại Bảo rõ mồn một trước mắt, bây giờ nghe Lý lão phu nhân nói không thấy được, cậu không tin dù là nửa chữ.

Lý Đại Bảo phản bác: "Muội muội nhà ta có điêu ngoa cũng tốt hơn cô út hết ăn lại nằm, không cần bà nội nhọc lòng. Cha ta không ở nhà, chúng ta còn có mẹ kế coi sóc! Rau dại này, ngươi giữ lại tự mình ăn đi.  Chu Thúy Hoa cười cười, nhìn Lý lão phu nhân: "Tẩu tẩu, hai người bỏ lại nữ nhân và trẻ em, quả thực không nên cho lắm. Đứa nhỏ lớn rồi, lòng cũng giống như gương sáng, không lừa gạt được.”

Lý lão thái nghe Chu Thúy Hoa nói như vậy, nhất thời đỏ mắt, không ngừng lau nước mắt: "Đệ tức ơi, chúng ta thật sự không thấy, nếu thấy thì sao mà mặc kệ được?"

Nàng hận Nguyên Thanh quanh năm suốt tháng không trở về nhà, cũng hận chúng ta. Ta lo cho bốn đứa trẻ này, sợ nó đổi tính đổi nết, điên tiết lên lại đổi con cái lấy lương thực. Nguyên Thanh về rồi, ta biết nói gì với thằng bé đây?”

Lý lão phu nhân này giỏi nhất là diễn kịch, nói hay hơn hát.

Nếu như không phải là hàng xóm của Lý lão phu nhân này, không quen với người một nhà này, Chu Thúy Hoa này có lẽ sẽ tin.

Biết rõ con trai thứ ba không ở nhà, một đứa con dâu mới cưới đèo bồng con riêng kế nữ không hề huyết thống, trong nhà còn có nhiều việc phải làm như vậy, cha mẹ chồng không giúp đỡ một hai, tính tình Liễu Phán Nhi tốt được mới là lạ.

Làm nữ nhân, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy ngẫm, Chu Thúy Hoa cảm thấy mình mà làm mẹ kế, có lẽ còn không làm tốt bằng Liễu Phán Nhi 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play